Có điều Ninh Thư lại đặt di động ở chế độ im lặng, cho nên không nghe thấy tiếng chuông báo tin nhắn trong phòng livestream trên điện thoại.
“Chuyện này tôi không làm, có chết cũng sẽ không bao giờ làm, tôi không phát tán tin tức gì trên mạng cả, cậu muốn tìm tôi để chịu tội thay cho các cậu, mấy người bắt nạt tôi chưa đủ, giờ còn muốn đẩy cây để tôi chịu tội thay cho các người sao?” NT xoay người chạy trốn.
Di động trong túi lắc lư không ngừng.
Mẫn Hạo Sơ cạn lời xoa xoa giữa mày, “Bắt lấy nó, bực quá đi mất.”
Ninh Thư chạy ở đằng trước, chạy nhanh như bay, di động vì thế mà rơi xuống mặt đất, tức khắc đen ngỏm, di động rơi vỡ cả màn hình, tung cả pin.
Ninh Thư quay lại nhặt di động, chậc chậc chậc, vì để trận livestream trực tiếp này chân thật một chút, lại làm hỏng mất một cái di động, cmn chứ.
Tim toi đau quá man.
Buổi livestream này bị phát ra, không biết nhà họ Mẫn sẽ trở thành cái gì đây.
Ninh Thư tới nhà giữ trẻ, Dịch Hiểu Đông đang ở bên trong viện vẽ tranh.
Ninh Thư bước tới phía sau thằng bé, Dịch Hiểu Đông không phát hiện ra, thẳng tới khi vẽ xong duỗi người một cái, quay đầu nhìn thấy Ninh Thư, tức khắc vui vẻ gọi: “Chị.”
“Chị làm xong chuyện rồi à?” Dịch Hiểu Đông đứng dậy ngây ngô như đứa trẻ hỏi.
Cho dù là thai đôi, nhưng vóc dáng của con trai thay đổi nhanh thật, vóc dáng của Dịch Hiểu Đông cao hơn NT cả một cái đầu.
“Chuyện của chị đã làm xong rồi, chúng ta đi thôi.” NT tươi cười nói, nắm tay Dịch Hiểu Đông ra khỏi nhà giữ trẻ.
Chỗ này xem ra không thể ở lại, phải đi tìm chỗ ở khác thêm một lần nữa.
Dùng cách gì mới có thể không dùng tới tiền đây.
Thêu thùa thì lại quá chậm, lại không có hiệu suất, muốn có được một thành phẩm thêu thùa tinh xảo phải tiêu tốn rất nhiều tâm lực.
Nhưng giờ bọn họ lại không có tiền để sống.
Di động và phí trông trẻ đã ngốn hết sạch tiền cô kiếm được lúc trước.
Ninh Thư vò đầu bứt tai.
Đúng rồi, lúc ở vị diện Tinh Tế, lúc tới tinh cầu Omega không có công việc gì làm, là thông qua chơi game để kiếm tiền.
Thế giới này cũng có các loại trò chơi, vài lần tới tiệm nét, nhìn thấy rất nhiều người ấn bàn phím đánh nhau bùm bùm.
Ninh Thư kéo Dịch Hiểu Đông tới lượn lờ ở chỗ quán net dày đặc khói thuốc, đi quanh một vòng, xem mọi người đang chơi trò gì gần đây.
Chơi trò có nhiều người chơi một chút, mới có thể bán ra trang bị mới cho người khác mua, còn bán được giá cao.
Ninh Thư click mở trò chơi thịnh hành mọi người đang chơi gần đây, kéo ghế cho Dịch Hiểu Đông ngồi cạnh mình.
Dịch Hiểu Đông không quen mấy chỗ thế này, người xung quanh ngậm thuốc lá hút phì phèo, làm không khí trong nhà nặng nề trầm hẳn xuống.
Dịch Hiểu Đông bất an kéo kéo góc áoNinh Thư.
Ninh Thư trấn an nói: “Không sao đâu, cầm áo chị này.”
Ninh Thư làm quen với trò chơi, sau đó bắt đầu tăng cấp đi lượm đồ, mấy trang bị nhặt được đều trực tiếp rao bán.
Ninh Thư một đường thẳng tiến, Dịch Hiểu Đông chống cằm nhìn ngốn tay nhảy múa trên bàn phím.
Cuối cùng càng xem càng buồn ngủ, trực tiếp dựa vào người Ninh Thư ngủ luôn.
Đêm qua chạy trốn, Dịch Hiểu Đông đã sớm mệt mỏi.
Ninh Thư điều chỉnh dáng ngồi, để đầu Dịch Hiểu Đông áp lên đùi cô, nằm vậy không ảnh hưởng tới cô chơi game.
Ninh Thư cùng một nhóm người lập tổ đội, đánh chết một con Boss, một trang bị khá hiếm rơi ra.
Ninh Thư A di đà Phật trong lòng một tiếng, lần đầu tiên cảm thấy lúc trước thêm điểm vào giá trị may mắn giờ đã được đền đáp.
Lần đầu tiên thấy mình không nhọ nhem quá mức.
Ninh Thư đánh rơi ra được trang bị, sau đó vào trong kênh thế giới thông báo muốn bán trang bị này đi.
Ninh Thư bán trang bị đi kiếm được không ít tiền, nhưng cuối cùng lại phát hiện ra mình chưa có thẻ ngân hàng.
Cô chưa có giấy tờ tùy thân, chỉ có sổ hộ khẩu, Ninh Thư cầm sổ hổ khẩu tới ngân hàng làm thẻ ngân hàng.
Trong thẻ có thêm được một khoản tiền, đủ để cô và Dịch Hiểu Đông sống đầy đủ trong một thời gian.
Có được tiền sinh hoạt rồi, Ninh Thư tự tin hơn hẳn, nhân tiện kiểm tra thành quả lao động của mình.
Nhịn ăn nhịn uống, mới mua được “hàng” vì trận chiến này.
Tài khoản livestream của Ninh Thư không có người hâm mộ, nhưng sau chuyện vừa rồi, hấp dẫn được sự chú ý của rất nhiều người.
Lúc cô đối đáp với Mẫn Hạo Sơ, tất cả đều đã được phát sóng trực tiếp lan truyền trên mạng xã hội.
Khẳng định có người ghi âm, chụp lại ảnh màn hình, Ninh Thư lướt qua Weibo đã thấy đứng đầu trong bảng tìm kiếm.
Nhà họ Mẫn khẩn cấp bắt đầu công khai quan hệ, lần này cô nhắc tới tên Ẩu Hạo Hiên và Mục Dạ Diệu, chắc chắn sẽ có người chú ý tới.
Chuyện bắt nạt ở nhà trường là chuyện có thật, hai chị em Dịch Hiểu Đồng và Dịch Hiểu Đông ở học viện quý tộc rất nổi tiếng.
Bởi vì hoàn cảnh của cô, một cô nhóc nhặt nhạnh sắt vụn, không có được gia tộc hay chỗ dựa hiển hách.
Con người lấy tiền tài, địa vị xã hội để phân chia cấp bậc, rõ ràng cấp bậc của Dịch Hiểu Đồng không đủ, chính vì vậy mới trở thành đối tượng bị bắt nạt của Ẩu Hạo Hiên, Mục Dạ Diệu, và Mẫn Hạo Sơ.
Còn chuyện hoàng tử phải lòng cô bé Lọ Lem gì đó, tất cả chỉ có trong truyện cổ tích mà thôi.
Trong thực tế, loại chuyện này cực hiếm phát sinh, mà cho dù có phát sinh thì cũng sẽ không phát sinh trên người Dịch Hiểu Đồng.
Một con nhóc thu nhặt ve chai, sắt vụn, người ở vị trí cao sang như Mẫn Hạo Sơ, nếu mọi người biết Mẫn Hạo Sơ hứng thú với một tâm hồn nhỏ bé nhặt rác tỏa sáng này, hay ghê gớm hơn là cả hai ở bên nhau.
Sợ rằng không biết sẽ nhận lấy bao nhiêu rèm pha, lời ra tiếng vào của mọi người xung quanh đâu.
Cho nên ấy mà, chuyện tình yêu tốt đẹp ấy chỉ có ở trong phim thôi, còn hiện thực tàn nhẫn gió lạnh thổi rít xương lắm.
Ninh Thư thấy có vài người quan tâm tới cô xem cô đã đi đâu.
Không biết là cô đã bị bắt hay chưa, thậm chí có người còn suy đoán rằng Ninh Thư đã gặp phải chuyện bất trắc gì đó.
Sau đó Mẫn Hạo Sơ lại điên đầu, công ty của nhà họ Mẫn một lần nữa được leo lên bảng hot search.
Dáng vẻ bá đạo ngang ngược của Mẫn Hạo Sơ, thông qua buổi livestream đã được phô bày ra hết thảy.
Tất cả đều nói, trong mắt nhà họ Mẫn căn bản làm chó gì có pháp luật, khi có chuyện lại đi tìm một cô nhóc yếu đuối không có chỗ dựa tới để gánh tội thay.
Muốn cứu lấy công ty, cũng không cần táng tận lương tâm tới mức thế này chứ.
Như này hoàn toàn là làm khó người khác.
Ninh Thư nhìn ngôn luận, nhún vai, dắt Dịch Hiểu Đông đi quán mì nhỏ, gọi cho mỗi người một bát mì thịt thái sợi.
Nhân tiện gọi cho Dịch Hiểu Đông thêm một quả trứng chiên.
TV trong quán mì nhỏ đang chiếu thời sự.
“Hôm nay ở trên mạng có đăng tải một video phát sóng trực tiếp. Trong video không có nội dung cụ thể, chỉ có giọng nói của một cô gái trẻ và con trai cưng Mẫn Hạo Sơ của tập đoàn thực phẩm nhà họ Mẫn.”
“Trong đoạn livestream, Mẫn Hạo Sơ liên tục ức hiếp cô gái nhỏ bắt cô bé làm sáng tỏ thực phẩm có chứa mỡ người chết, cuối cùng trên đường cô bé chạy trốn, di động rơi xuống đất, không rõ tình hình hiện tại của cô bé thế nào.”
Ninh Thư ăn mì thịt thái sợi, cảm thấy thịt trong bát ăn ngon quá, chắc chắn là vì bụng đói quá rồi, nên ăn cái gì cũng thấy ngon.
Dịch Hiểu Đông ở bên cạnh cũng gắp lấy gắp để mì nhét vào miệng, không quan tâm để ý TV đang nói gì, có lẽ có chú ý nghe cũng không hiểu.
Phải làm ầm chuyện này lên lớn nhất có thể, dù gì cô cũng là chân trần không sợ đi giày, để viên đá viên sỏi cô đạp nát mấy chai lọ thủy tinh gốm sứ đắt tiền kia đi.
Đương nhiên, đối phương quá mạnh, cho dù có muốn va chạm, cũng phải lựa cách mà tiếp cận.
Ngay cả Mẫn Hạo Sơ cũng không thể tưởng tượng, một con chuột cống ngày ngày vâng vâng dạ dạ nhút nhát như cô lại có thể làm ra loại chuyện này.
Ninh Thư cảm thấy, cô không thể sống tiếp ở chỗ này, hơn nữa chỉ cần cô mất tích càng lâu càng tốt, chỉ cần cô không xuất hiện, sẽ khiến đám người Ẩu Hạo Hiên, Mẫn Hạo Sơ, Mục Dạ Diệu bị đặt trong dư luận.
Sau đó chọn thời gian thích hợp để lộ diện.
Quan trọng nhất là, Ninh Thư muốn dàn xếp ổn thỏa cho Dịch Hiểu Đông, tình huống của Dịch Hiểu Đông không thích hợp để cho người ta bắt gặp rồi bàn tán.
Trái tim của Dịch Hiểu Đông có thuần khiết, trong sáng, thì thằng bé mới có thể vẽ ra được những bức họa xinh đẹp, động lòng người.
Tuy gặp phải bất hạnh, nhưng bù lại, lại có được tài năng hội họa không gì sánh kịp.