Ninh Thư đọc sách, ngửi hương hoa hồng, uống linh trà, một ngày cứ thế trôi qua vô cùng thoải mái.
Ninh Thư đọc hết cuốn sách, sau đó cất sách lên kệ.
Mở cửa hàng hệ thống ra, đổi một ít Tích Cốc Đan, nước, và một ít thuốc thường dùng.
Cô sợ bản thân vừa tiến vào nhiệm vụ gặp ngay tình huống nguy hiểm, không có đồ ăn thức uống, thậm chí là rơi xuống nơi không thể tu luyện.
May mà bây giờ Ninh Thư có thể hấp thụ được hỏa năng dương khí, cho dù không có linh khí, cũng có thể tu luyện được.
Nhưng vẫn phải tính toán trước, nhìn xa xa một chút.
Chuẩn bị xong xuôi, Ninh Thư nói với 2333: “Chúng ta đi làm nhiệm vụ thôi.”
“Được.”
Ninh Thư hít một hơi thật sâu, sau khi linh hồn của cô cứng cáp mạnh mẽ hơn, Ninh Thư không còn thấy hoa mắt chóng mặt khi tiến vào thế giới nhiệm vụ nữa.
Còn có thể cảm nhận rõ ràng, bản thân đang dung nhập vào trong một thân xác.
Chờ sau khi nhập vào cơ thể thành công, Ninh Thư thấy cơ thể lảo đảo lắc lư.
Mở mắt, giật mình nhận ra bản thân vậy mà bị nhốt trong lồng sắt.
Lồng sắt đang được khiêng đi, có hai người khiêng lồng sắt.
Ngoại trừ hai người đang khiêng lồng sắt, bên cạnh còn một người nữa đi theo.
Thấy Ninh Thư tỉnh lại, chỉ thờ ơ liếc mắt một cái, giống như đang nhìn hàng hóa, không hề mang theo cảm xúc.
Ninh Thư thầm nghĩ, lại sắp ăn hành tới nơi ròi.
Không biết họ đang khiêng cô tới nơi nào.
Sao lúc cô tiến vào nhiệm vụ càng ngày càng dị vậy.
Thân phận của cô hiện giờ là gì, vì sao lại bị nhốt trong lồng sắt?
Lồng sắt lắc lư tròng trành, Ninh Thư nắm lấy khung sắt, cái lồng này được chế thành từ sắt tinh luyện.
Cực kỳ rắn chắc, nắm trong tay tỏa hơi lạnh lẽo vô cùng, đã vậy còn bị khóa bằng một ổ khóa cực lớn.
Ninh Thư thử kéo khung sắt, song thân thể này quá yếu, như gà dù trước gió, không thể kéo ra nổi.
Hơn nữa lồng sắt này khá bé, cô chỉ có thể ngồi, không thể đứng thẳng.
Chẳng có nhẽ, thân phận của cơ thể này là nô lệ!
Tóm lại Ninh Thư thấy rất tệ.
Giờ cô không có cách gì để tiếp thu cốt truyện.
Nếu đang tiếp thu cốt truyện bị ngắt ngang, có khả năng sẽ không nhận được cốt truyện hoàn chỉnh nữa.
Vốn dĩ cốt truyện thế giới rất đơn giản, chỉ đưa ra dàn ý chính, cộng thêm một vài tình tiết cơ bản.
Chẳng hề có câu chuyện cụ thể kỹ càng tỉ mỉ chi tiết.
Lồng sắt chòng chành (tròng trành cũng đúng) lắc lư, Ninh Thư sờ ngực, là nữ.
Đánh giá quần áo đang mặc trên người, chất vải thô ráp.
Kiểu dáng…… hoàn toàn không có kiểu dáng gì cả.
Chẳng khác gì trùm bao tải lên người.
Ninh Thư bị đưa tới trước một căn phòng, có chữ viết treo gần cửa, mấy chữ này Ninh Thư không đọc được.
Một người gõ cửa phòng, mở miệng nói: “Quý khách, hàng bán đấu giá của ngài đã mang tới rồi.”
Phía sau cánh cửa truyền lại một giọng nam nho nhỏ: “Vào đi.”
Sau đó Ninh Thư bị người ta khiêng vào.
Ninh Thư bị khiêng vào trong phòng, thấy một người đàn ông ngồi bên trong, người đàn ông này mặc trang phục sang trọng quý giá.
Ngay cả cúc áo cũng được làm bằng đá quý.
“Lui ra ngoài.” Ellen lạnh nhạt ra lệnh.
Đặt lồng sắt trên mặt đất, ba người nhanh chóng rời đi.
Nhân tiện đóng cửa phòng lại.
Ninh Thư ở trong phòng, lập tức cảm nhận được sức nóng, và mùi than củi đang cháy.
Nhìn góc phòng có đống lửa đang cháy, trên ngọn lửa than còn nung một cây gậy sắt có phần đầu dẹp.
Ninh Thư có dự cảm không tốt.
Không ngờ lại tiến vào nhiệm vụ trong thời khắc khổ sở này.
Ngay cả thời gian nhận cốt truyện cũng không có.
Ellen nhìn Ninh Thư một lượt từ trên xuống dưới, mở miệng hỏi: “Mày có kỹ năng gì? Trước kia ở thế giới nào?”
Ninh Thư nghe không hiểu ý Ellen muốn nói là gì, tuy trên mặt tỏ vẻ trấn định, nhưng trong lòng lại chửi bậy liên tục, cô vậy mà thực sự là nô lệ, lại còn là nô lệ vừa giao tới chủ.
Đây là thế giới gì? Sau lưng Ellen mang một thanh kiếm lớn, gương mặt Ellen lại có nét của người phương Tây.
Trông na ná hiệp sĩ.
Thế giới này có vẻ là thế giới ma pháp!
Bỏ bà rồi!
“Ngài Ellen cao quý đang hỏi mày có kỹ, kỹ năng gì? Nếu là người của thế giới khác, chắc chắn sẽ có gì đó.” Gã hầu của Ellen hỏi Ninh Thư.
Ninh Thư trấn định, tốt xấu gì cũng phải để cô tiếp thu cốt truyện trước đã chứ.
Thấy ánh mắt bất thiện của hai kẻ này dành cho cô, Ninh Thư vung tay loạn xạ, mở miệng huyên thuyên nói bừa.
Tạm thời lừa gạt bọn họ trước, điều cần thiết cô phải làm bây giờ là phải hiểu rõ tình huống hiện tại.
Thế giới trước dũng mãnh tàn sát hết lũ quý toọc, nay lại thành nô lệ bị giam trong lồng.
Đúng là quả báo nhãn tiền mà.
Chênh lệch này ảo thật đấy.
Ninh Thư tranh thủ thời gian, bắt đầu vận hành Tuyệt Thế Võ Công.
Linh khí ở thế giới này rất sung túc, Ninh Thư hấp thu hỏa năng dương khí và linh khí cùng một lúc.
Hút toàn bộ vào trong thân thể, lực hút mãnh liệt, trong tình huống này, nhất thiết phải có năng lực tự bảo vệ mình.
Tại sao lại lưu lạc thành nô lệ cơ chứ?
“Thưa ngài, không cùng chung ngôn ngữ, ngài có muốn khắc dấu nô lệ trước không ạ?” Gã hầu hỏi Ellen.
Ellen xoa cằm, gật đầu bảo: “Đóng dấu đi.”
Gã hầu lập tức cười gật đầu đáp lại.
Ninh Thư nhìn hai người trao đổi, tuy không biết được nội dung cuộc đối thoại, nhưng vẫn cảm nhận rất rõ sự chẳng lành.
Đặc biệt là ánh mắt của kẻ hầu khi nhìn cô mang theo vẻ tàn nhẫn.
Mệt thật, chẳng lẽ muốn cướp sắc cô?
Ninh Thư tỏ vẻ, tới đây, tới tận hưởng sung sướng đê, dù sao mày cũng không sống được tới ngày mai đâu.
Gã hầu khều khều than đỏ trong góc, phần dẹp đầu cây gậy sắt bị nung đến đỏ lòe.
Con ngươi Ninh Thư rụt rụt, muốn ấn miếng sắt nung đỏ đó lên người cô sao!
Gã hầu cầm thanh sắt nung đi tới chỗ Ninh Thư, duỗi đầu dẹp vào trong lồng sắt.
Ninh Thư nhanh nhẹn tránh đi.
Trên bề mặt phần đầu dẹp này có khắc nổi hình một thanh kiếm.
Ninh Thư hiểu ra, nếu con dấu này bị khắc trên người cô, thì cô sẽ chính thức trở thành nô lệ của tên hiệp sĩ kia.
Ninh Thư không quan tâm tới khắc ấn.
Sở hữu một con người không thể quyết định bằng một con dấu.
Chỉ cần trở nên hùng mạnh, dấu ấn sỉ nhục này cũng có thể trở thành một loại quang vinh.
Nhưng bị miếng sắt nung nóng rực này ấn vào da.
Da thịt cháy xèo xèo xèo, khói trắng bốc lên nghi ngút, còn có mùi da thịt cháy xém.
Hủy diệt toàn bộ kết cấu tổ chức của làn da.
Nếu không chú ý, có khi sẽ nhiễm trùng nặng mà chết.
Mà đã là nô lệ, thì có mấy ai quan tâm đến việc cô sống hay chết đây?
Ninh Thư né tránh đầu sắt nung trong lồng giam chật chội.
Khuôn mặt gã hầu trở nên rất khó coi, sợ làm không xong việc sẽ bị chủ nhân ghét bỏ.
Đúng là một con nô lệ không biết điều!
Ninh Thư nhanh nhẹn né cây sắt nung trong lồng giam bé nhỏ, khiến gã hầu mất kiên nhẫn.
Thấy chủ nhân đang nhìn qua đây, gã hầu sợ bị trách mắng làm việc vô dụng, trực tiếp thò tay vào lồng sắt, cố gắng giữ chặt Ninh Thư, không cho cô tránh né nữa.
Ninh Thư nhìn bàn tay gã đang vươn về phía mình, chớp thời cơ hành động trước, cô bắt được cánh tay của gã hầu, bẻ ngược thật mạnh.
Nháy mắt cánh tay gã hầu phát ra tiếng ‘răng rắc’, bị trật khớp, cánh tay mềm oặt rũ xuống.
Gã hầu chưa kịp càm ràm đã hét thảm một tiếng, khiến nét mặt Ellen vẫn luôn xem xiếc bên cạnh trầm xuống.
Ninh Thư một là không làm, hai là đã làm thì phải làm đến cùng, dứt khoát đoạt lấy cây sắt nung trong tay gã hầu, làm vũ khí phòng thân.
Ellen đứng lên vỗ tay, “Không tồi, không tồi, rất có can đảm.”
Ninh Thư: Nói tiếng người hộ cái……….
Tự cho rằng mình rất ngầu? Hờ hờ……
Ninh Thư cảm thấy hắn là một gã ngốc, một gã thiểu năng trí tuệ thì đúng hơn.