Ninh Thư đúng thật là không biết Ngọc Lưu Ly đã trải qua cuộc sống thế nào.
Nhưng nàng ta nhiều nhất cũng chỉ bị người khác cười nhạo không thể tu luyện mà thôi.
Nguyên nhân khiến Ngọc Lưu Ly phải nhận nhiều chê trách ghê gớm như vậy, đều là do thiên tài Ngũ điện hạ.
Bởi vì Ngũ điện hạ là thiên tài, chỉ cần chưa ngã xuống, chắc chắn có được tiền đồ vô lượng, mà Ngọc Lưu Ly lại là một phế vật không thể tu luyện.
Con người ta chỉ biết công kích kẻ yếu, như vậy mới phát sinh ra nhiều lời đồn đãi không thể tả như thế.
Đã vậy, lại còn có người có tâm quạt gió thêm củi.
Có điều những tiếng xấu như thế cuối cùng lại giúp ích được cho Ngọc Lưu Ly của hiện tại.
Sau này ai mà nhìn thấy Ngọc Lưu Ly, sẽ có chung suy nghĩ, ồ nữ tử này không hề giống trong lời đồn, bla bla....
"Khổng tước kia, ngươi chưa từng trải qua thì không có quyền lên tiếng." Ngọc Lưu Ly cười gằn cảnh cáo.
Ninh Thư nhún vai, "Ta chỉ trả lời câu hỏi của ngươi, đứng trên lập trường khách quan để nói thôi."
Lại nói, cô ta cũng đâu hề trải qua, cô ta chỉ kế thừa ký ức Ngọc Lưu Ly để lại.
Chẳng lẽ lại muốn cô có chung kẻ địch, bắt cô đồng cảm với Ngọc Lưu Ly xong đứng phắt dậy đi báo thù thay cô ta?
Giáo huấn những kẻ đã từng ức hiếp Ngọc Lưu Ly?
Nô, nô, nô, ở đây chúng tôi không làm thế, có rảnh đâu mà đi mua việc vào người.
Lại nói tiếp, Ninh Thư thấy mình có vài chỗ cũng tương tự như Ngọc Lưu Ly.
Ngọc Lưu Ly giáo huấn những người ức hiếp nguyên chủ, sau đó là có thể thoải mái chiếm cứ lấy thân thể này, vì nguyên chủ đã chết làm một vài việc, trong lòng tự dưng không còn áy náy gì cứ thế mà chiếm cứ lấy thân thể.
Mà Ninh Thư lại là vì tích phân, vì lực linh hồn mà người ủy thác dâng ra, hoàn thành tâm nguyện người ủy thác.
Ninh Thư đang tán gẫu với Ngọc Lưu Ly, thì quản gia Ngọc gia đi tới, chắp tay hành lễ với Ngọc Lưu Ly, nói: "Gia chủ đã thay tiểu thư an bài viện tử mới, hiện tại tiểu thư có thể lập tức tới xem."
"Muốn thêm cái gì vào, cứ nói cho lão nô là được." Quản gia cung kính nói.
Ngọc Lưu Ly cười khẩy, "Giờ lại muốn an bài viện tử giúp ta sao, há ha....."
Quản gia xấu hổ, chắp tay khom lưng không nói lời nào.
Ngọc Lưu Ly xoay xoay chén trà, nhàn nhạt nói: "Ta ở viện tử này đã quen, về sau sẽ luôn ở tại nơi này, nói cho gia gia, không cần đãi ngộ đặc biệt, trước kia thế nào, thì bây giờ cũng thế đi."
"Đúng rồi, viện tử này của ta, quanh năm suốt tháng không có được một chén trà nóng, ta vừa mới đi xa trở về, ngay tới chén nước cũng không có để mà uống."
Quản gia nói ngay, "Lão nô lập tức phái người đưa nước trà lại đây, tiểu thư chờ một lát."
Ninh Thư chống tay nhìn Ngọc Lưu Ly phát huy phong phạm chủ nhân kệch cỡm của cô ta.
Mặc dù không hiểu sao người có tính khí thất thương như vậy lại có thể trở thành siêu cấp đặc công.
Nhưng thế này quả thật là quá trẻ con, cho rằng như vậy sẽ khí phách sao, có mà đang trút giận thì có.
Nhưng Ngọc Lưu Ly vẫn không nắm rõ được bản chất của vấn đề.
Trong thế giới tu hành này, quy tắc kẻ mạnh làm vua được phóng đại n lần.
Khi ngươi không có năng lực, đừng mơ tưởng sẽ được hưởng thứ gì, nhưng ngược lại, khi ngươi có năng lực rồi, ngươi có thể đạt được nhiều thứ.
Hiện giờ Ngọc Lưu Ly có thể tu luyện, còn khế ước được với cả Thần thú thật đấy, nhưng thực lực của đám con cháu gia tộc cũng không hề yếu.
Ngọc Lưu Ly làm như vậy là để trào phúng những người kia không nhận biết được trân châu sao?
Chốt lại một câu, có bệnh công chúa.
Một lúc sau, có một nha hoàn hớt hải chạy tới, thở hổn hển, trên tay mang theo ấm nước, đưa nước lại đây.
Gương mặt nặng như đeo chì của Ngọc Lưu Ly dọa cho nha hoàn sợ tới mức mồ hôi đầy mặt.
Ninh Thư nói với tiểu nha đầu, "Rót cho ta một chén trà đi."
Nói nhiều lời như vậy, cũng thấy khan khát rồi đấy.
Tiểu nha hoàn đỏ mặt châm trà cho Ninh Thư, liếc mắt nhìn mặt Ninh Thư một cái, lập tức cúi đầu, lộ vẻ thẹn thùng.
"Ngươi lui xuống đi." Ngọc Lưu Ly mở miệng nói.
Tiểu nha hoàn lập tức hành lễ lui ra ngoài.
"Gương mặt này của ngươi rất hấp dẫn ong bướm đấy." Ngọc Lưu Ly uống trà nói.
Ninh Thư tươi cười nói: " Có phải là ngươi cũng thích ta, nhưng giống loài bất đồng sao yêu nhau được?"
Ngọc Lưu Ly cắt ngang, "Ta không thích loại nam nhân (có hoa không quả) chỉ có hào nhoáng bên ngoài như ngươi."
"Như vậy là được rồi, ta cũng không ưa nữ nhân như ngươi." Ninh Thư nhún vai.
Ngọc Hùng Phi để Ngọc Lưu Ly đổi viện tử, nhưng Ngọc Lưu Ly lại sĩ diện hão, không chuyển đi.
Vì vậy Ninh Thư cũng ở lại trong viện tử, trong căn phòng ngay cạnh phòng của Ngọc Lưu Ly.
Ninh Thư ngồi xếp bằng lên giường, vừa tu luyện, vừa nghĩ cách loại bỏ đồ vật trong đầu.
Chính là cái thứ có kích thước như hạt gạo đó, Ninh Thư vẫn chưa có cách nào đối phó với nó được.
Ninh Thư dùng lực tinh thần chậm rãi tiếp cận thứ này.
Thứ này hẳn là linh hồn của cô và của Ngọc Lưu Ly, quấn chặt vào nhau, được pháp tắc thiên đạo bảo vê.
Lực tinh thần vừa tiếp xúc với hạt gạo, ngay lập tức bị dội ngược trở lại, khiến đầu óc Ninh Thư dại ra trong khoảnh khắc, nhất thời tai ù lên không nghe được.
Trong lỗ tai dường như có dòng điện chạy qua xì xì vang vọng.
Ninh Thư lắc lắc đầu, khó chịu quá đi mất.
Nhiệm vụ này khó xơi quá.
Móng vuốt mơ hồ của Ninh Thư cũng không biết nên làm cái gì.
Chờ tới khi đầu óc bớt khó chịu, sức mạnh phản chấn lại lực linh hồn của cô biến mất, Ninh Thư lại dùng lực tinh thần từ từ tiến lại hạt gạo bao lại.
Cẩn thận từng li từng tí một, bởi Ninh Thư phát hiện ra một điều, nếu lực tinh thần tiếp xúc với tiểu cầu kia quá thô bạo, thì tiểu cầu cũng sẽ thô bạo bắn ngược trở lại, có thể khiến cô hôn mê, ngất ngay tại chỗ.
Không khác gì lò xo.
Sau khí so đấu dũng khí một hồi với tiểu cầu, Ninh Thư mồ hôi nhễ nhại, lực tinh thần cạn kiệt, ngay cả linh hồn cũng như muốn tiêu tan.
Lúc nào không cố được nữa, Ninh Thư nhanh chóng dừng lại.
Tu luyện một trận, chờ tới khi linh hồn hết khó chịu lại tiếp tục mon men lại gần tiểu cầu.
Thậm chí Ninh Thư còn nghĩ tới cách dùng lực tinh thần bao trọn lấy tiểu cầu, chặt đứt liên kết linh hồn với Ngọc Lưu Ly.
Nhưng chỉ vừa mới chạm vào đã bị bắn ngược trở lại, đã vậy còn khiến cô đau đớn tới muốn chết luôn cho rồi.
Ninh Thư hoài nghi linh hồn cô sắp tiêu tán tới nơi rồi.
Bởi vì rất nặng nề, rất mệt mỏi.
Linh hồn bị hao tổn quá lớn, mà cô thì vẫn còn một nhiệm vụ liên hoàn nữa cần phải thực hiện.
Ninh Thư rất sợ linh hồn cô sẽ tiêu tán bên trong nhiệm vụ.
Bực đcđ.
Ninh Thư dứt khoát điều động hỏa long trong đan điền, dẫn hỏa long tới ý thức hải, dùng khí nóng của hỏa dương nướng chín tiểu cầu.
Hỏa long hóa thành cầu lửa, thiêu đốt tiểu cầu lơ lửng bên trong ý thức hải.
Nhưng mà chẳng có tác dụng quái gì.
Tiểu cầu một chút sứt mẻ gì cũng không có, mặc kệ bị lửa nướng vẫn đứng yên bất động.
Ninh Thư chán thật sự.
Dù sao thì cũng đã thiêu đốt tới vậy rồi, mặc kệ có tác dụng hay không, tốt xấu gì cũng có cái để mà an ủi cõi lòng, coi như có chút hữu dụng chứ, nhưng mà đời không như mơ, khók.......
Ngọc Lưu Ly từ sau khi ở sơn mạch trở về, vẫn luôn ở trong phòng tu luyện không ngừng, ngày thường không ra khỏi viện tử, đồ ăn cơm nước đều do hạ nhân đưa tới.
Hơn nữa, đồ ăn toàn là món đỉnh của chóp, cực kỳ tinh tế .
Thái độ của đám nha hoàn này đối với Ngọc Lưu Ly rất cung kính, chứng tỏ địa vị trong nhà của Ngọc Lưu Ly tăng lên vùn vụt.
Quả nhiên làm trò ở cổng như thế là có tác dụng.
Song có một điểm khiến Ninh Thư sầu não không thôi, chính là có rất nhiều tiểu nha hoàn tìm đủ mọi lý do để lủi vào trong phòng cô.
Lúc thì châm trà cho cô, lúc lại tới hỏi cô đói bụng hay chưa.
Những nha đầu này nhìn cô bằng *****, dáng vẻ thẹn thùng của bọn họ khiến Ninh Thư thực sự rất thốn.
Ninh Thư dứt khoát biến thành khổng tước, nằm chình ình một đống trên giường.
Đám nha đầu này sẽ không đỏ mặt thẹn thùng với một con khổng tước chứ.
Aizzzzzzzz, đẹp trai quá cũng có cái khổ của "ló".
Quả nhiên Ninh Thư biến thành bản thể, khiến nha hoàn tới phòng bớt đi không ít.
Trai đẹp khác hoàn toàn so với chim công đấy, hiểu khum hả?