Ninh Thư xua tay, “Không cần đi theo làm tùy tùng hầu hạ đâu. Giữa chúng ta là giao dịch, ông tìm một nơi bí ẩn đi rồi ta sẽ luyện đan.”
“Được.”
“Xem thời gian thì Ngọc Lưu Ly sắp về rồi, ta đi trước đây.” Ninh Thư nhoáng một cái lượn khỏi thư phòng của Ngọc Hùng Phi.
Ninh Thư về tới phòng mình, xếp bằng ngồi tu luyện. Không phải đối phó với cầu nhỏ trong biển ý thức mà đang hấp thu Linh khí tu luyện.
Tới khi ăn Dưỡng Thần đan, chăm sóc linh hồn tốt rồi cô mới đấu với con hàng này sau.
Ninh Thư tu luyện một lúc thì nghe thấy tiếng gõ cửa dồn dập, kèm theo đó là âm thanh khó chịu của Ngọc Lưu Ly, “Khổng Lâm, mở cửa ra.”
Ninh Thư bước từ trên giường xuống, mở cửa, nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của Ngọc Lưu Ly.
“Rời học viện cũng không báo cho ta, ngươi biết ta tìm khắp nơi trong học viện không?” Ngọc Lưu Ly bất mãn.
“Ngươi không muốn trở thành Thần thú khế ước của ta, vậy ta sẽ thành toàn cho ngươi.” Ngọc Lưu Ly tức giận nói.
Trong lòng Ninh Thư nhảy dựng, đừng bảo là Ngọc Lưu Ly định xóa bỏ cô nha.
Đừng chơi vậy chứ, giờ thực lực Ngọc Lưu Ly còn rất yếu, hơn nữa có kẻ muốn ám sát cô ta, sao có thể xóa bỏ cô vào lúc này.
Ngọc Lưu Ly tức giận vô cùng, cáu vì Ninh Thư coi nhẹ cô ta, thậm chí không buồn bắt chuyện một cái.
Ngọc Lưu Ly cảm giác tôn nghiêm của mình bị chà đạp. Đáng ghét hơn là Ninh Thư rõ ràng là khế ước thú của cô ta mà dám coi nhẹ cô ta như thế.
Hành vi này có khác gì phản bội không.
Ngọc Lưu Ly muốn Thần thú khế ước của cô ta là dạng khế ước thú hai bên hòa thuận ở chung với nhau, biết trong lòng cô ta nghĩ gì, quan tâm tới cô ta.
Chứ không phải mặt hàng này.
“Ta thấy không khỏe nên về trước.”
Ninh Thư giải thích.
“Ngươi không khỏe, ngươi muốn đi về, vậy mà ngươi không thể báo cho ta một tiếng hay sao? Rõ ràng ngươi không để ta vào mắt.” Ngọc Lưu Ly tức giận.
“Con tiểu Khổng Tước này y như cô nói, trong lòng có ý xấu, giờ thực lực cô còn yếu, không trấn áp được nó.” Trong đầu Ngọc Lưu Ly vang lên một âm thanh trầm thấp.
“Để ta ra trấn áp nó.” Ấn Thiên nói.
Ngay sau đó từ mi tâm Ngọc Lưu Ly bay ra một luồng khói nhỏ, một nam tử phong hoa tuyệt đại xuất hiện.
Hắn vừa ra ngoài, khí áp cả phòng đều hạ xuống.
Ninh Thư nhìn nam nhân đột nhiên xuất hiện này, tràn đầy cảnh giác, “Ngươi là ai?”
Ấn Thiên tồn tại dưới dạng linh hồn, khả năng do mới tức tỉnh nên linh hồn hơi mờ nhạt.
Nhưng dù vậy cũng có thể thấy rõ mặt nam nhân này, tà phi nhập tấn, bá khí vô song.
Từng là nam nhân rất cường đại.
Nhưng giờ linh hồn còn mỏng manh hơn cả cô.
“Khổng Tước nho nhỏ mà dám đối đãi với đệ tử của bản tôn như thế.” Ấn Thiên mở miệng, phong cách nói chuyện cường thế. Hai chân hắn lơ lửng, khí thế cường đại trên người hắn trút xuống.
Sắc mặt Ninh Thư vẫn y như cũ, “Chết từ lâu rồi còn đòi lượn qua lượn lại.”
Vẻ mặt Ấn Thiên rạn nứt, khí thế trên người càng mạnh hơn, mạnh mẽ lao thẳng tới Ninh Thư.
“Gì mà đệ tử chứ, yêu nghiệt ngươi không biết chui từ đâu ra mà muốn lừa gạt chủ nhân của ta, mơ tưởng.”
Ninh Thư điều động Hỏa Dương chi lực trong đan điền, hai tay kết ấn tạo ra một phù chú màu vàng đánh tới Ấn Thiên.
Phù chú hóa thành một vòng hào quang, tức thì chui vào thân thể hắn.
Hồn thể Ấn Thiên tỏa ra khói đen. Nhưng dù sao cũng là người từng tu luyện thành Thần, Ấn Thiên nhanh chóng xử lý phù chú.
Chẳng qua hồn thể của hắn cũng trở nên trong suốt.
Ngọc Lưu Ly đứng cạnh nhìn đến trợn mắt há mồm, giận dữ gào lên với Ninh Thư: “Ngươi đang làm cái gì thế?”
“Yêu nghiệt không biết chui ra từ nơi nào ra muốn tổn thương ngươi, giờ ta sẽ đánh cho hắn hồn phi phách tán.” Ninh Thư vừa nói vừa đưa tay kết ấn, ngón tay tung bay, nhanh tới mức hiện cả tàn ảnh.
Ninh Thư chỉ về phía Ấn Thiên, phù chú hóa thành hào quang bắn thẳng tới hắn.
Giờ Ấn Thiên là hồn thể, có rất nhiều thủ đoạn không thể sử dụng, hơn nữa phù chú của Ninh Thư là dạng chuyên dụng nhắm tới linh hồn.
Cộng thêm Hỏa Dương chi lực gia trì, càng tăng mạnh sức sát thương với linh hồn.
Hồn thể Ấn Thiên lúc này gần như trong suốt, lại chui vào mi tâm Ngọc Lưu Ly.
“Ngươi có biết mình đang làm gì không?” Ấn Thiên đột nhiên đâm vào thức hải Ngọc Lưu Ly khiến cô ta rất khó chịu.
Càng khiến Ngọc Lưu Ly khó chịu hơn là Ấn Thiên thay mặt cô ta dạy dỗ con Khổng Tước hư đốn này, kết quả linh hồn bị suy yếu.
Hiện giờ Ấn Thiên lâm vào ngủ say trong thức hải.
Ninh Thư buông tay, nói: “Ta đang giúp ngươi mà, để dạng linh hồn này tiến vào cơ thể ngươi, đợi tới khi hắn mạnh lên, biết đâu sẽ cướp thân thể ngươi, thôn phệ linh hồn ngươi.”
“Ăn nói xằng bậy.” Ngọc Lưu Ly không tin Ấn Thiên là người như vậy, hơn nữa cô ta gặp khúc mắc trong tu luyện đều được Ấn Thiên chỉ bảo từng chút.
Bên cạnh đó Ấn Thiên còn là cao thủ luyện đan, biết rất nhiều đan phương trâu bò trước kia.
Ngọc Lưu Ly cười lạnh một tiếng, “Ta thấy kẻ luôn mưu đồ bất chính với ta là ngươi mới đúng.”
“A…” Ninh Thư ôm đầu, lại bắt đầu rồi.
Đau đớn như thể thình lình có người cầm búa đập vỡ linh hồn cô.
Lấy búa đập, xé rách bằng bạo lực.
Đau quá.
Ninh Thư vịn tường, “Những lời ta nói đều là thật, đợi tới khi thân thể này của ngươi cường đại, hắn sẽ chạy ra chiếm hời.”
“Câm miệng.” Ngọc Lưu Ly quát to, “Ngươi có biết hắn vừa là thầy vừa là bạn ta không, đã dạy ta rất nhiều thứ.”
“Giờ tại ngươi mà hắn lại lâm vào ngủ say.” Ngọc Lưu Ly đóng sập cửa quay đi, “Tự hối lỗi cho tốt vào.”
Ninh Thư ngồi dưới đất, sắc mặt vặn vẹo, cười ha ha một tiếng, ít nhất bây giờ Ấn Thiên lại lâm vào ngủ say.
Muốn ra mặt thay Ngọc Lưu Ly cơ á? Nếu là Ấn Thiên ngàn năm trước còn có thể, giờ chỉ là một sợi u hồn thì khó đấy.
Không thì uổng công cô từng làm thầy bắt quỷ, Huyết Liệp sư rồi.
Nhưng Ấn Thiên có bản lĩnh thật, nếu là linh hồn bình thường, kiểu gì cũng hồn phi phách tán rồi. Nhưng Ấn Thiên lại còn sức mà chui vào thức hải Ngọc Lưu Ly.
Ninh Thư ôm đầu, cực kỳ đau.
Ngọc Lưu Ly vô cùng tức giận, để Ninh Thư đau đớn trong phòng một mình.
Đau tới mức ý thức cô cũng nhạt đi, cảm giác như linh hồn muốn rời khỏi cơ thể.
Trong lòng Ninh Thư trầm xuống. Nếu linh hồn bắn khỏi cơ thể, vậy nhiệm vụ sẽ kết thúc.
Cô cắn răng, cố gắng thả lỏng nằm trên giường, thầm mặc niệm Thanh Tâm chú.
Sống qua một đêm, buổi sáng Ninh Thư tỉnh dậy phát hiện đầu óc mình hỗn độn mờ mịt.
Chỉ cần cô thoáng nghĩ tới chuyện gì đó là đầu đau như muốn nổ tung.
Linh hồn lại ăn đau lần nữa.
Cả người Ninh Thư nặng nề tới mức ngay cả cửa cũng đẩy không ra.
Thế là cô dứt khoát nằm lười trên giường luôn.
Lúc ra tay với Ấn Thiên, Ninh Thư đã lường trước hậu quả này.
Ấn Thiên lâm vào ngủ say, coi như là lưỡng bại câu thương, hại người hại mình.
Cơ mà quan sát thái độ của Ngọc Lưu Ly với Ấn Thiên khá vi diệu, chẳng lẽ hai người này đã cọ ra lửa tình rồi à?
Danh Sách Chương: