Lúc này, Ngọc Lưu Ly đang bị gia đinh gác cửa ngăn không cho đi vào trong.
Ngọc Lưu Ly hừ lạnh một tiếng, "Ta là lục tiểu thư của Ngọc gia, các ngươi dám ngăn ta lại sao?"
Hai gia đinh gác cổng nhìn nhau, đây là lục tiểu thư sao, không giống chút nào.
Tiếng xấu của Ngọc Lưu Ly nổi khắp tại kinh thành.
Là một phế vật không thể dẫn khí nhập thể, thế nhưng lại có hôn ước với thiên tài Ngũ điện hạ.
Là một bao cỏ hoa si mê muội, ngày nào cũng chạy sau lưng Ngũ điện hạ, sợ phu quân thiên tài của mình bỏ trốn chạy mất dạng.
Tóm lại thanh danh lúc trước của Ngọc Lưu Ly rất xấu.
Nhưng thân thể này đã thay đổi linh hồn, khi chất không còn giống như lúc trước nữa.
Khí thế Ngọc Lưu Ly mới này sắc bén khí phách, khác xa với Ngọc Lưu Ly ngu ngốc nhu nhược lúc trước .
Gia đinh không nhận ra được Ngọc Lưu Ly trước mặt mình, đáp "Lục tiểu thư này từ đâu tới? Lục tiểu thư của Ngọc gia đã bạo bệnh bỏ mình, ngươi là người phương nào, lại có gan giả mạo người Ngọc gia." Gia đinh lạnh giọng quát lớn, "Còn không mau cút đi."
Ngọc Lưu Ly nhăn mặt, hờ hờ, bạo bệnh bỏ mình cơ đấy, chỉ sợ bọn họ cho rằng cô ta không thể sống sót trở về sau khi vào trong sơn mạch đi.
Ngọc Lưu Ly cũ thực sự đã chết, bây giờ là một Ngọc Lưu Ly hoàn toàn khác.
"Làm càn, trợn mắt chó của ngươi nhìn xem ta là ai." Ngọc Lưu Ly bộc phát ra khí thế cường đại, "Không muốn chết thì nhanh cút khỏi tầm mắt ta mau."
"Ngươi là người phương nào, dám giả mạo tiểu thư Ngọc gia chúng ta." Sắc mặt gia đinh thay đổi, lục tiểu thư Ngọc Lưu Ly của Ngọc gia không tu luyện được là chuyện ai ai cũng biết, mà thực lực của người này lại không yếu, chắc chắn không phải lục tiểu thư.
Ninh Thư khoanh tay đứng bên cạnh hóng dưa, không định ra tay cướp đất diễn, loại chuyện này không tới phiên cô lên sàn.
Đây vốn là chuyện của Ngọc Lưu Ly.
Loại chuyện vả mặt này cô ta tự mình làm mới sướng.
Ngoài cửa xảy ra chuyện ồn ào ầm ĩ, khiến cho một lượng lớn hộ vệ đình viện cầm binh khí xông ra.
Có vài hộ vệ có thể tu luyện được, nhưng do không có đủ tài nguyên để tu luyện, cho nên lựa chọn trở thành thị vệ cho gia tộc, để có thể nhận được tài nguyên tu luyện.
"Ha ha...." Ngọc Lưu Ly cười lạnh một tiếng, "Các ngươi cho rằng chỉ cần có nhiều người là có thể ngăn cản được ta?"
"Vị tiểu thư này, thỉnh ngươi rời đi."
Ngọc Lưu Ly chắp tay sau lưng, mặt mũi nghiêm túc, "Làm thị vệ Ngọc gia, ấy vậy mà ngay cả chủ tử của mình cũng không nhận ra được."
Ninh Thư ở bên cạnh ăn dưa, như thế nào lại cảm thấy lời này của Ngọc Lưu Ly giống như đang đâm chọt cô thế nhỉ.
Tất cả thị vệ này đồng loạt lao tới, thế nhưng Ngọc Lưu Ly lấy nhẹ địch nặng, dễ dàng hạ gục được đám thị vệ.
Cả đám thị vệ ngã dưới chân cô ta, đau đớn kêu la.
Ngọc Lưu Ly tiến bộ rất nhanh.
Ninh Thư hấp háy mắt, có vẻ là chẳng mấy chốc là tới lúc giải trừ khế ước.
Chờ tới khi thực lực của Ngọc Lưu Ly cường đại rồi, đồng nghĩa với việc không cần cô bảo hộ, thì có nghĩa là ngày tàn của cô tới rồi đấy.
Động tĩnh ngoài cửa khiến Ngọc gia xôn xao hết cả lên, làm cho gia chủ Ngọc gia Ngọc Hùng Phi dẫn người đi tới cửa.
"Ngươi là người phương nào?" Ngọc Hùng Phi nhìn Ngọc Lưu Ly ngập ngừng hỏi.
Ngọc Lưu Ly đầy mặt châm chọc nói, "Gia gia, ngài làm sao ngay tới cả cháu gái mình cũng không nhận ra thế, ta là Ngọc Lưu Ly đây."
Ngọc Lưu Ly chân chính lúc trước đã phải trải qua cuộc sống thế nào ở Ngọc gia vậy?
"Không thể nào, ngươi không thể là Ngọc Lưu Ly được." Một nữ tử mặc cẩm y kinh ngạc thốt lên, "Ngọc Lưu Ly, nàng ta đã......."
"Nàng ta thế nào cơ?" Ngọc Lưu Ly nhìn nữ tử lên tiếng, chính là nữ nhân này, là người đã ném nguyên chủ vào giữa sơn mạch, là chính nàng ta hại chết Ngọc Lưu Ly.
Nguyên nhân ư, tất nhiên là vì vị thiên tài Ngũ hoàng tử kia rồi.
"Ngọc Linh Lung, nhìn thấy ta có phải rất kinh ngạc không, vốn dĩ là người đã chết, thế nào lúc này lại xuất hiện trước mặt ngươi đây." Ngọc Lưu Ly lạnh nhạt nói, vẻ mặt lạnh lẽo pha chút mỉa mai.
Ngọc Linh Lung tức khắc thu biểu tình kinh ngạc lại, cười nói: "Lục muội muội ngươi trở lại thì tốt rồi, ta còn tưởng rằng ngươi đã xảy ra chuyện gì cơ đấy, ngươi là người không thể tu luyện, nhất định phải đi theo ngũ điện hạ rèn luyện."
"Lúc Ngũ điện hạ trở về nói ngươi xảy ra chuyện, may mắn sao ngươi đã quay trở về."
"Lục muội muội, không phải tỷ tỷ ta trách cứ ngươi đâu, nhưng ngươi và Ngũ điện hạ còn chưa thành thân, nhưng ngươi cứ bám đằng sau lưng Ngũ điện hạ như vậy, sẽ làm bại hoại thanh danh Ngọc gia chúng ta."
Ngọc Linh Lung này thật ra đang đánh đòn phủ đầu, bùm bùm nói một đống.
Xuyên suốt cuộc trò chuyện vừa rồi, Ngọc Lưu Ly luôn tỏ vẻ lạnh nhạt xen lẫn trào phúng, "Sự thực như thế nào, trong lòng ngươi hiểu rõ."
Ninh Thư lắc đầu, chậc chậc, lại là tình tiết tỷ muội cắn xé nhau, chắc nữ nhân kia có quan hệ gì đó với Ngũ hoàng tử.
(nhắc Ngũ hoàng tử lại nhớ bé trap Thất hoàng tử =)))))
Đúng thật là từ cổ chí kim, lý do khiến nữ nhân trở mặt, đã vậy còn là tỷ muội tình thân trở mặt với nhau, chỉ có thể là nam nhân.
Chết vì trai đúng là cái chết rất lai rai.
“Trở về thì trở về, nháo ra chiến trận thế lớn như này làm gì, vô duyên vô cớ để cho người khác nhìn vào rồi cười chê." Gia chủ Ngọc Hùng Phi lạnh lùng nói, "Còn đánh thị vệ trong nhà thành ra như vậy, bản lĩnh của ngươi đấy à?"
Ngọc Lưu Ly thấy Ngọc Hùng Phi cư xử lạnh lùng, thậm chí còn không nỡ hỏi nguyên thân đã gặp phải tao ngộ, hay đã trải qua những sự tình gì, ngay cả cửa còn không được vào, trái lại còn chất vấn nàng ấy.
Cũng đúng mà, đám người Ngọc gia đều là dạng người này, rắn chuột một ổ*, bắt nạt kẻ yếu, chỉ bởi vì nguyên chủ không thể tu luyện, nên phải chấp nhận bị bọn họ bắt nạt vậy sao?
*Chê người xấu xa cùng một giuộc.
"Tổ phụ, người bất công thật đấy."
Ngọc Linh Lung lập tức nói: "Lục muội, sao muội có thể nói gia gia như vậy, gia gia là chủ một nhà, mọi việc đều phải suy xét tới."
"Ngươi nhận được chỗ tốt tất nhiên sẽ giúp ông ta nói chuyện, nhưng ở trong lòng ta, ông ta không xứng làm gia gia ta." Ngọc Lưu Ly phản bác nói.
Ngọc Hùng Phi sắc mặt không đổi, "Đi ra ngoài một chuyến, giờ quay về, nói chuyện không biết lớn nhỏ, không có chút gia phong quy củ nào, sau này ở lại trong phủ, nơi nào cũng không cho phép đi."
"Chân mọc ở trên người ta, ta muốn đi chỗ nào thì đi chỗ ấy, ngươi làm gì có tư cách cấm túc ta." Ngọc Lưu Ly ngang ngược đáp trả.
Ngọc Linh Lung khuyên một câu, "Lục muội, muội nói ít thôi."
"Không cần ngươi ở đấy giả mù sa mưa, chẳng phải ngươi còn muốn ta chết lên chết xuống, như thế ngươi mới có thể cùng Ngũ điện hạ song túc song phi* đi." Ngọc Lưu Ly trực tiếp chọc thủng tâm tư của Ngọc Linh Lung.
*chỉ cặp nam nữ yêu đương thắm thiết không phân ly. ==> tương đương với "chung giường chung chiếu", "như hình với bóng".
"Ngươi im miệng, nghiêm túc ở trong phòng tự hối lỗi đi." Ngọc Hùng Phi không nhịn được quát lớn, sắc mặt khó coi.
Ninh Thư đồng tình với Ngọc Hùng Phi, cái chức gia chủ thực sự không dễ làm, chuyện gì cũng phải xen vào.
Ngọc Lưu Ly cũng relly ngay thẳng (tác giả viết tiếng anh nhé), kể cả là hai tỷ muội muốn tranh một chồng, thì ngấm ngầm biết với nhau, trong lòng rõ ràng tự hiểu với nhau là được.
Nhưng không, chuyện mất thể diện như vậy cũng phải làm ầm lên, xong lôi ra cho cả thiên hạ biết mới chịu cơ, đã chẳng phải chuyện vẻ vang gì, lại còn không tốt cho thanh danh Ngọc gia.
Ngọc Linh Lung kinh ngạc nói, "Lục muội, muội đang nói cái gì vậy? Ngũ điện hạ là hôn phu tương lai của muội, sao có thể cùng ta nhấc lên quan hệ."
"Lục muội, không phải ngươi có người trong lòng, không muốn gả cho Ngũ điện hạ nữa, cho nên mới nói ra những lời như vậy, vừa để chọc gia gia tức giận, tiện thể bôi nhọ thanh danh của ta?"
"Lục muội, ta không biết trong lúc ngươi mất tích xảy ra chuyện gì, thế nhưng cũng đừng nói chuyện mất thể thống như vậy."
Ngọc Linh Lung đưa mắt nhìn về phía Ninh Thư, ánh mắt mọi người đổ dồn lên người Ninh Thư.
Ninh Thư:.......
Chotto a minute.
Mị chỉ là một quần chúng ăn dưa thông thường thôi, không phải là đối tượng tai tiếng của Ngọc Lưu Ly đâuuuuuuuuuuuuuuu.
"Ngươi là ai, có phải ngươi lừa Lục muội không?" Ngọc Linh Lung hướng Ninh Thư chất vấn.
Ninh Thư lắc đầu, "Không phải."
Ninh Thư cảm thấy lời nói cũng như tác phong của Ngọc Linh Lung mới đúng là của một nữ nhi đại gia tộc, từ lời ăn tiếng nói hay tới từng cử chỉ cái gì cũng chu đáo vẹn toàn.
Ngọc Linh Lung đã sớm chú ý tới một thân lục y Ninh Thư.