Trải qua chuyện lần này, địa vị Ninh Thư ở trong quân đội nổi lên uy tín tuyệt đối, đương nhiên phần
lớn là sợ hãi, Ninh Thư tỏ vẻ không sao cả.
Lại làm cho Ninh Thư tương đối ngoài ý muốn chính là, Thải Tang cư nhiên theo nàng học võ, mỗi ngày ngoại trừ thay Ninh Thư giặt quần áo nấu cơm, hầu hạ Ninh Thư, còn rút thời gian đến luyện võ, nói là muốn ra chiến trường giết địch, Ninh Thư cũng tùy nàng.
Cũng không biết phải hay không thanh danh Ninh Thư quá mức tàn bạo, chung quanh thiệt nhiều người bơ vơ không nơi nương tựa, hoặc là nữ nhân bị Tác-ta chà đạp đều chạy tới đầu quân cho Ninh Thư.
Thời gian không bao lâu, cư nhiên tụ tập hơn trăm người, nghiễm nhiên trở thành đội quân nữ tử, ngược lại làm cho toàn bộ quân doanh thêm vào một vòng màu sắc phát sáng.
Những nữ nhân này đều là bị dồn đến bước đường cùng, bất đắc dĩ mới tới đầu quân cho Ninh Thư, nhìn đến Ninh Thư đều nói muốn ra chiến trường báo thù, nghiến răng nghiến lợi, khổ đại cừu thâm.
Ninh Thư nghĩ nghĩ, thành lập một đội ngũ nhỏ thuộc về mình coi như cánh tay trái cũng rất tốt, vì vậy liền thu hạ những nữ tử này, lại cho người dạy bảo các nàng công phu cơ bản.
Có lẽ tìm thấy được mục tiêu mới cho nhân sinh, những nữ tử này tàn nhẫn cũng không thể so kém binh sĩ, lẽ xét về mặt thể lực nữ tử có thể so ra kém nam nhân, nhưng bàn về tính bền dẻo thì nam tử so ra kém nữ tử đấy.
Nhưng quân doanh không thể nuôi không những nữ tử này, mà ngay cả Thẩm Phong cũng ngầm nói nữ tử không thể nán lại ở trong quân doanh.
Ninh Thư không nói gì thêm, chỉ là nói, những nữ tử này ở quân doanh có thể hỗ trợ, tỷ như nấu cơm, may vá quần áo đều là việc những nữ tử có thể làm.
Thẩm Phong cuối cùng chỉ có thể thuận theo Ninh Thư, có Ninh Thư một cái tiền lệ như vậy, lại dùng lý do nữ tử không thể ở lại trong quân doanh liền không dùng được rồi.
Ninh Thư không biết rằng, kinh thành đã nhấc lên thủy triều pháo đạn về nàng, đơn giản chính là nói thủ đoạn của nàng quá mức tàn bạo, còn có chính là thu giữ nhiều nữ nhân ở trong quân như vậy, chạm đến thần kinh của này đó quan văn nghèo mà xạo, nữ tử cũng có thể ra chiến trường, về sau như thế nào dùng tam tòng tứ đức để ước thúc nữ tử.
Liền không tốt đối với tư tưởng gông xiềng của nữ tử.
Quần thần nhấn mạnh.
Lý Ôn ngồi ở trên long ỷ, mặt hắn không biểu tình, trong mắt lại hiện lên một tia ý cười, đem tấu chương từ biên cương đọc đi đọc lại nhiều lần, biết được chuyện mà Ninh Thư làm, trong mắt hiện lên một tia hài lòng.
Sau đó nhìn đại thần phía dưới, đạm mạc mà lên tiếng nói: “Ừ, thủ đoạn tàn nhẫn, như vậy đi, đưa một người trong các ngươi phái đến biên cương đi, nếu như các ngươi có thể còn sống trở về, trẫm liền bãi miễn Ân Huệ công chúa như thế nào.”
Quần thần: …
Hoàng Thượng đây là muốn bọn hắn đi chết a, thời điểm đối diện với mấy thần tử này, Lý Ôn vĩnh viễn đều dùng thái độ có cũng được mà không có cũng chẳng sao, nếu như chết một người tức khắc liền có người thay thế đi lên, Lý Ôn hận không thể này đó mục nát thần tử đều chết hết cho xong.
Đám đại thần đều rụt rụt cổ, giảm xuống cảm giác tồn tại của mình.
Không lâu về sau Ninh Thư nhận được thư từ Lý Ôn gửi cho nàng, mặt trên chỉ viết hai chữ, ‘Rất tốt.’.
Ninh Thư thoáng cái liền minh bạch ý tứ của Lý Ôn, xem ra Lý Ôn là đồng ý cách làm của nàng, đã nhận được sự ủng hộ của Lý Ôn, tâm Ninh Thư càng thêm yên ổn.
Hiện tại một mảnh lều trại của Ninh Thư đã thành cấm địa của nam nhân, căn cứ địa của nữ tử, nữ tử mặc vào áo giáp, múa may trường thương hồng anh, cư nhiên vẫn ra hình ra dáng, khóe miệng Ninh Thư lộ ra ý cười.
Này đó xem như lưu lại thế lực cho nguyên chủ a, hi vọng khi nàng đã rời khỏi thế giới này, cuộc sống của nguyên chủ có thể trôi qua nhẹ nhàng một chút.
Hiện tại Ninh Thư đang đứng ở trên tường thành nguy nga hùng tráng, xem thi thể Tác-ta treo trên tường thành, đưa mắt nhìn lại, thảo nguyên mênh mông, xa xa là núi tuyết, cảnh sắc biên cương lại tráng lệ như thế.
Thải Tang một thân áo giáp đi theo phía sau Ninh Thư, hướng Ninh Thư nói: “Công chúa, người Bắc Mạc có đất đai bao la như vậy, vì cái gì còn muốn cướp đoạt đồ vật của chúng ta.”
“Trộm sẽ nghiện, không làm mà dễ dàng hưởng được, vất vả trồng trọt đây không phải là việc Tác-ta có thể làm.” Ninh Thư đạm mạc nói.
Đoán chừng là bởi vì Hách Liên Anh bị thương, gần đây đều không có Tác-ta đến biên quan quấy rối, Ninh Thư mỗi ngày ngoại trừ luyện công vẫn là luyện công, còn đang suy nghĩ biện pháp đối phó với kỵ binh của Tác-ta.
Tác-ta lợi hại nhất chính là kỵ binh, ngựa cùng người lớn lên đều béo mập cường tráng, dù sao cũng phải nghĩ cách đối phó với kỵ binh, nếu quả thực một trăm người đổi một tên Tác-ta Bắc Mạc, chỉ sợ phải đem Ninh Thư đau lòng đến run rẩy, quả thực chính là xếp mạng người chồng chất.
Rồi sẽ nghĩ ra biện pháp thôi.
Ninh Thư du đãng ở trên tường thành, đối diện lại đụng vào Đoạn Tinh Huy, Đoạn Tinh Huy tiến lên hướng Ninh Thư ôm quyền, “Mạt tướng bái kiến công chúa.”
Ninh Thư lãnh đạm mà ‘ừ’ một tiếng, cùng Đoạn Tinh Huy gặp thoáng qua, Đoạn Tinh Huy thấy Ân Huệ công chúa ngay cả một ánh mắt cũng không cho mình, nhịn không được nói: “Ân Huệ công chúa, người sẽ đi cùng Nhị vương tử Bắc Mạc sao?”
Ninh Thư dừng bước, xoay người lại cau mày nhìn Đoạn Tinh Huy, “Đoạn thị vệ, loại chuyện này hình như cùng ngươi không có quan hệ đi, còn có sự tình giữa Bổn cung cùng Nhị vương tử Bắc Mạc không tới phiên ngươi nghi ngờ, nếu như ngươi ở trong quân doanh phân tán lời đồn như vậy, coi chừng Bổn cung muốn lấy mạng chó của ngươi.”
Đoạn Tinh Huy hơi hơi khom người, hướng Ninh Thư nói: “Mạt tướng nhớ kỹ.”
Ninh Thư ‘hừ’ lạnh một tiếng, mang theo Thải Tang trở về nơi đóng quân.
Tác-ta chỉ là lấy đoạt làm chủ, bộ binh căn bản so ra cũng không kém ưu thế kỵ binh.
Bầu trời rơi xuống tuyết lớn cùng lông ngỗng giống nhau, thời gian không đến một ngày, toàn bộ liền bị bông tuyết bao trùm.
Thần sắc Thẩm Phong có vẻ thực ngưng trọng, thông thường thời tiết như vậy, ngay cả dê bò đều phải chết cóng, mà bây giờ chính là thời điểm Tác-ta đi cướp đoạt, Thẩm Phong liền phái binh nơi nơi thăm dò, đồng thời phái nhiều binh sĩ canh giữ.
Ninh Thư còn chưa có nghĩ được biện pháp đối phó với kỵ binh, hữu hiệu nhất bất quá chính là dùng cung nỏ, trực tiếp bắn chết Tác-ta trên lưng ngựa.
Tuổi tác Thẩm Phong không nhỏ, đánh nhau thắng trận không có niềm tin gì, chỉ muốn có công vô quá, giữ vững lãnh địa biên cương.
Nhưng mà Ninh Thư muốn chính là phải cho Tác-ta trọng thương, kiến nghị với Thẩm Phong đặt cung nỏ mũi tên cỡ lớn ở bên trên tường thành.
Đối với đề nghị của Ninh Thư, Thẩm Phong nhẹ gật đầu liền đi an bài, Đoạn Tinh Huy vẫn luôn theo bên người Thẩm Phong, chạy đông chạy tây, đại chiến đã sắp đến, Đoạn Tinh Huy nhịn không được an ủi Ninh Thư, “Công chúa, kỳ thật chúng ta chỉ cần giữ vững tường thành phòng thủ liền xem như thắng.”
Ninh Thư tương đối vô ngữ, Đoạn Tinh Huy cùng nàng nói lời này là có ý gì?
Ninh Thư cũng là vì đại chiến mà chuẩn bị.
“Công chúa, lần này để cho chúng thần đi theo đi.” Thải Tang hướng Ninh Thư khẩn cầu, “Các nàng đều muốn đi theo.”
Ninh Thư đi ra lều trại liền chứng kiến đội quân nữ tử chỉnh tề mà đứng ở trước mặt nàng, các nàng không phải thực xinh đẹp, thậm chí không có dáng người quyến rũ, thế nhưng khí thế trên người bọn họ kể cả nam nhân so ra còn kém.
Thần sắc của các nàng trang nghiêm, trông thấy Ninh Thư, đều quỳ một chân xuống đất, “Tham kiến tả tiền phong tướng quân.”
Ninh Thư nhất thời chìm vào hào hùng vạn trượng, quát to: “Đứng lên đi, lại qua không lâu, liền có đại chiến, các ngươi có sợ không?”
“Không sợ.” Thanh âm nữ nhân không trầm thấp giống nam nhân, hòa cùng một chỗ có vẻ thanh thúy động lòng người.
“Từ giờ trở đi sẽ huấn luyện bắn tên, bắn tên chú ý chính là lực cánh tay, đối phó với Tác-ta, cung nỏ là vũ khí tốt nhất, bây giờ bắt đầu huấn luyện.”
Ninh Thư chỉ vào bia ngắm, “Hướng bia ngắm bắn.”
Đầu tiên Ninh Thư kéo cung tiễn, vận khí mũi tên bay thẳng vọt tới hồng tâm, lực đạo rất lớn, trực tiếp bắn thủng hồng tâm.