Trước khi mở phiên tòa, Ninh Thư đến nơi tạm giam thăm Trình Phi một chút.
Trình Phi vẫn y như trước, soái khí tuấn lãng, lúc thấy Ninh Thư còn cười với cô.
Ninh Thư: ...
Dù ở đâu cũng sống thoải mái nhỉ.
Xem ra cuộc sống lao động cải tạo cũng không ảnh hưởng gì với Trình Phi.
Chẳng lẽ ở đây không có ai ngứa mắt Trình Phi à?
Chẳng lẽ không có người nào muốn đánh anh ta?
Nhưng lấy bản lãnh của Trình Phi, bình thường đều là người khác ăn thiệt.
Ninh Thư có chút không nói nổi: "Nhìn qua anh sống cũng dễ chịu ghê."
Trình Phi gật gật đầu, "Người bên trong này đều rất hòa thuận."
Ninh Thư: ...
Ha ha ha, đều là phần tử phạm tội, thế mà còn thân thiện á, Ninh Thư cảm thấy chính mình chắc chắn là thiện nhân mười đời, loại có thể thành Phật ấy.
"Em đến tìm tôi có chuyện gì không?" Trình Phi hỏi Ninh Thư, nhìn cánh tay cô, "Vết thương thế nào?"
Ninh Thư gật đầu, "Khá ổn."
"Chú ý đừng chạm vào vết thương, ăn ít hải sản mới không để lại sẹo." Trình Phi dặn dò.
Ninh Thư thờ ơ nói: "Cấu trúc da bị tổn thương sẽ không thể khôi phục như nguyên gốc được."
"Mặc dù không thể khôi phục lại bộ dáng lúc trước, nhưng có thể cố gắng giống như trước." Trình Phi ôn hòa nói với Ninh Thư: "Ngoan, đừng ăn thứ ảnh hưởng đến vết thương."
Ninh Thư đờ đẫn nghiêm mặt, sao luôn dẫn tới chủ đề này vậy.
Mẹ nó, lúc về cô sẽ uống thuốc trị say.
"Sắp mở phiên tòa rồi, anh có chuẩn bị cái gì không?" Ninh Thư hỏi Trình Phi.
Trình Phi lắc đầu, "Đến lúc đó rồi nói sau, Ngải Vân, tôi không thấy mình có lỗi gì, là bọn họ đều không hiểu rõ suy nghĩ của tôi."
Ninh Thư là tới thăm dò tình báo, không phải tới nghe Trình Phi nói cái gì mà vĩnh sinh, có đẹp hay không.
"Cố ý giết người chưa thoả mãn, khả năng sẽ bị phán tử hình." Ninh Thư đe dọa Trình Phi.
Trình Phi lắc đầu, "Ngải Vân, tình huống này của tôi chắc chắn không tới mức bị tử hình, mà là..."
Sắc mặt Ninh Thư không tốt lắm.
"Mà là chưa phạm tội thành công, tôi đã làm em thành tiêu bản đâu, chỉ có thể nói là chưa phạm tội thành công, đối chiếu tội cố ý giết người có thể giảm bớt xử phạt." Trình Phi ôn hòa nói.
Ninh Thư...
Cố ý giết người chưa thành công và cố ý giết người là hai khái niệm khác nhau hoàn toàn.
Nếu thái độ cải tạo của Trình Phi tốt, sẽ giảm thành chưa phạm tội thành công.
Lại nếu như, Trình Phi lấy lý do tinh thần có vấn đề, trận này cơ bản Ninh Thư trắng ván.
Ninh Thư thật muốn một quyền xuyên qua thủy tinh đập thẳng mặt Trình Phi.
Não bộ của nhân loại là một thứ đáng sợ.
Ninh Thư xách túi xoay người rời đi, nói chuyện với Trình Phi thật là tức chết người.
Gặp được biến thái thì phải làm gì, chỉ có thể càng biến thái hơn biến thái.
Thủ đoạn bình thường không đối phó được Trình Phi, vậy cũng chỉ có thể chơi khác người.
Trình Phi gọi Ninh Thư lại, Ninh Thư quay đầu nói ra: "Yêu, không hẹn, không biết gì đâu."
Trong mắt Trình Phi mang theo ý cười nhợt nhạt, xuyên thấu qua thủy tinh nhìn Ninh Thư, "Lời này là có ý gì, sao em luôn nói vậy?"
"Làm gì?" Ninh Thư cảm giác có chút vội vàng xao động, ở trong lòng mặc niệm Thanh Tâm chú.
Cảm giác một dòng nước mát mẻ dập tắt ngọn lửa trong lòng.
Ninh Thư cũng dùng ánh mắt cực kỳ dịu dàng nhìn Trình Phi, "Gọi tôi có chuyện gì?"
Trình Phi nhíu mày, nói: "Rất nhanh nữa tôi sẽ ra ngoài."
Ninh Thư lắc đầu, lời càng dịu dàng hơn: "Tin tôi, nhất định anh sẽ ngồi im không ra được."
"Làm sao lại thế, tôi muốn xuất hiện vào lúc em xinh đẹp nhất, tôi không thể bỏ qua thời khắc xinh đẹp của em."
Ninh Thư sờ sờ mặt, "Tôi đẹp là chuyện của tôi, mắc mớ gì tới anh, mặt mọc trên người tôi chứ có mọc trên người anh đâu, anh không có tư cách."
Trình Phi dùng ánh mắt cưng chiều nhìn Ninh Thư, giống như là đang nhìn một đứa bé không hiểu chuyện, mặc cho em quậy thế nào thì tôi cũng không để ý.
Ninh Thư xoay người rời đi.
Nói loạn với mi làm gì cơ chứ.
Năm ngày sau đó mở phiên tòa, trước hôm mở tòa, Ninh Thư làm một chút chuẩn bị.
Mẹ nó, bất kể như thế nào, đều phải giải quyết Trình Phi.
Bị người như vậy để mắt tới, cả một đời đều là ác mộng.
Năm ngày sau đó, giáo sư Ngải và mẹ Ngải cùng Ninh Thư tới cửa toà án, hôm nay chính là lúc xét xử Trình Phi.
Muốn trở thành người như Trình Phi, không chỉ thông minh, còn phải học giỏi đủ các loại tri thức.
Ngay cả kiến thức cũng không học được thì dùng thế nào.
Ninh Thư hoài nghi tất cả mọi chuyện đều là Trình Phi làm, đều do anh ta, thế nhưng lại không có chứng cứ.
Dù hoài nghi thì làm sao, không có chứng cứ thì ứ làm gì được.
Mở phiên toà, một nhà ba người Ninh Thư ngồi trên ghế dự thính, nhưng rất nhanh liền bị nhân viên công tác toà án gọi đi.
Đợi chút nữa cô phải làm nhân chứng.
Trình Phi mặc một thân áo tù đi ra.
Đi tới như đi ra chiến trường, tư thế hiên ngang, dẫn đến trong tòa án là một vùng thổn thức.
Trình Phi biểu tình bình tĩnh, lẳng lặng nghe viện kiểm sát đọc tội trạng của mình.
Ninh Thư ở trong một phòng khác, nhìn TV trực tiếp trên vách tường.
Nhìn Trình Phi thái sơn sập trước mắt mà không biến sắc, không biết chuyện gì mới có thể khiến anh ta mất khống chế.
Anh ta khống chế cảm xúc của mình gần như tới trình độ biến thái.
Một người có thể khống chế phẫn nộ của mình, thì còn chuyện gì mà không làm được.
Ninh Thư cảm thấy mình đã là người bình tĩnh, rất bình tĩnh, một người rất có năng lực tự chủ, nhưng trước mặt Trình Phi, Ninh Thư cam bái hạ phong.
Có phải Trình Phi nghẹn quá lâu nên thành biến thái không?
Ninh Thư bị người kêu đi lên làm chứng, quan toà hỏi Ninh Thư chút vấn đề.
Ninh Thư đều thành thật trả lời.
Lấy khăn tay trước đó ra, đây là khăn tay của Trình Phi, Ninh Thư vẫn luôn giữ, giữ bằng chân không, rút khô không khí trong đó.
Khăn tay để trong không khí rất dễ dàng bay hơi, không xử lý như vậy, mùi vị trên khăn tay đã sớm không còn.
"Quan toà, chồng tôi Trình Phi, từ lúc kết hôn tới giờ vẫn muốn làm tôi thành tiêu bản." Ninh Thư nói.
Trình Phi nhìn Ninh Thư, ánh mắt anh ta bình tĩnh như trước, yên tĩnh mà nhìn Ninh Thư.
Ninh Thư lại lấy ra đám đồ đã sắp xếp gọn gàng, "Hơn nữa Trình Phi vẫn luôn có ý đồ giết chết người nhà của tôi."
Trình Phi nhìn Ninh Thư, mở miệng nói: "Những chứng cớ này đều có thể chế tạo, về khăn tay, tôi và Ngải Vân là vợ chồng, cô ấy có thể lấy khăn tay của tôi rất dễ, thuốc mê trên đó cũng có thể lấy từ phòng khám."
"Cái phanh hỏng này còn không biết lấy từ đâu."
Ninh Thư cũng không tức giận, "Cái phanh này là lúc xảy ra tai nạn xe cộ, tôi lấy ra từ trong xe của ba tôi ở xưởng sửa chữa."
"Cái này nhân viên sửa xe trong xưởng có thể làm chứng." Ninh Thư không chút hoang mang nói.
Giáo sư Ngải dự thính sắc mặt không tốt.
Bình thường họ hay sử dụng chiếc xe này, mục đích nhắm vào quá rõ ràng.
Trong hai vợ chồng, chỉ có ông hay lái xe.
Trình Phi muốn giết ông.
Giáo sư Ngải trầm mặt.