Mục lục
Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lần này Ninh Thư bị Thiên đạo phản phệ vô cùng nghiêm trọng, linh hồn như muốn tan ra, mắt bị mù tạm thời, tai không thể nghe.
Ninh Thư cảm thấy cấp độ nhiệm vụ của mình phải thuộc cái dạng siêu siêu siêu khó, tình huống thế này muốn cô xoay người thế nào hả?
Mắt không thấy, tai không nghe được, giờ sức chiến đấu của Ninh Thư suy yếu không ít.
Chỉ có thể dựa vào Tinh thần lực quan sát tình huống xung quanh. Nhưng Tinh thần lực và linh hồn đều bị thương nặng.
Uy lực Thiên đạo xen lẫn thế sét đánh lôi đình.
Xem ra bị chọc cho phát cáu rồi.
Trước đó nó chỉ bắn ngược Tinh thần lực và Linh hồn lực của cô, giờ nóng tính rồi.
Ninh Thư ngồi xếp bằng trên giường tu luyện, dùng Linh lực chữa trị mắt và tai.
Buổi sáng hôm sau, Ngọc Lưu Ly tới gọi Ninh Thư đi học viện.
Ninh Thư không nghe thấy, dùng Tinh thần lực cảm giác được Ngọc Lưu Ly bước vào phòng.
Cô nằm trên giường không nhúc nhích. Ngọc Lưu Ly liếc mắt khinh khỉnh nhìn cô, cảm thấy thứ mình khế ước không phải Khổng Tước mà là heo.
“Tới học viện thôi.” Ngọc Lưu Ly đẩy Ninh Thư. Nếu là Thần thú khế ước thì nên đi bên cạnh cô ta.
Ninh Thư hừ một tiếng, “Ta đang buồn ngủ, không đi. Từ lúc tới Ngọc gia các ngươi chưa lúc nào ta có một giấc ngủ ngon cả.”
Ngọc Lưu Ly: …
“Bà mợ ngươi lười thế.” Ngọc Lưu Ly xoay người đi thẳng.
Ngọc Lưu Ly vừa đi, Ninh Thư lập tức ngồi xếp bằng trên giường bắt đầu tu luyện.
Không thể mù mãi được.
Tình trạng bây giờ còn nghiêm trọng hơn cả trước đó. Cái loại khiêu khích thiên uy thế này mà có lần tiếp theo, Ninh Thư cảm thấy mình bị xử đẹp luôn.
Quả nhiên để đối phó quy tắc vẫn quá miễn cưỡng. Không phải quá miễn cưỡng, nói thẳng là không biết lượng sức mình.
Nghĩ mình là ai mà có thể đối đầu với pháp tắc thế giới cơ chứ.
Cả ngày Ninh Thư đều ngồi trong phòng tu luyện, chữa trị ánh mắt của mình.
Từ lúc con mắt đen kịt giờ đã thấy ánh sáng, có thể trông thấy bóng người mờ mờ.
Ninh Thư ngó cầu nhỏ lơ lửng ở biển ý thức của mình, dựng thẳng ngón giữa lên. Giỏi lắm, mày là ông lớn, ông lớn cmm.
Ngọc Lưu Ly thấy ngày nào Khổng Lâm cũng dính lấy giường thì khuôn mặt đen xuống, có khác gì heo không.
Lúc Ngọc Lưu Ly tới gọi Ninh Thư lần nữa, Ninh Thư đã viện ra một lý do, “Có thể sắp tới ta sẽ rơi vào trạng thái ngủ say, sau ngủ say sẽ độ kiếp, đừng có động tí là gọi ta được không?”
“Ngươi sắp ngủ say không thể nói với ta à? Sao ta biết ngươi chuẩn bị ngủ say chứ, thấy y như con heo lười vậy.”
“Ngươi ngủ say thì cần ta giúp gì không?” Ngọc Lưu Ly hỏi, sắc mặt dần hòa hoãn hơn. Thực lực Khổng Tước này sắp tăng lên rồi.
“Đừng tới quấy rầy ta là được.” Ninh Thư đáp.
“Vậy ngươi chuẩn bị độ kiếp cho tốt.” Ngọc Lưu Ly dặn dò Ninh Thư.
Ninh Thư ờm một tiếng, trùm chăn che kín đầu.
Ngọc Lưu Ly vốn định quan tâm chút xem Ninh Thư có cần gì không, định động viên hắn thế nọ thế kia.
Ai ngờ hàng này trùm chăn kín đầu luôn, khiến người ta khá xấu hổ.
Rốt cuộc cô ta có phải chủ nhân của hắn không?
Sao thấy như Khổng Lâm mới là chủ nhân?
Không có Ngọc Lưu Ly lượn lờ quấy rối, thể hiện uy phong chủ nhân của mình.
Lúc nào Ngọc Lưu Ly cũng muốn nhắc nhở Ninh Thư, để cô biết rõ thân phận của mình.
Giờ không bị Ngọc Lưu Ly quấy rối nữa, Ninh Thư tu luyện không chút kiêng kị.
Ánh mắt dần dần được chữa khỏi, lỗ tai cũng nghe thấy tiếng động.
Thời gian này lăn lộn lâu thế, chơi cho cả người bị thương, kết quả không thu hoạch được cái gì.
Tất cả hành động đều vô dụng.
Ninh Thư thở dài một hơi, không biết nhiệm vụ tiếp theo sẽ thế nào.
Ninh Thư cảm thấy nhiệm vụ của cô khó thế này là bởi vì trước đó chọn trốn tránh.
Nhiệm vụ này hỏng là phải làm sáu cái nhiệm vụ.
Sáu cái, sáu cái…
Trong đầu Ninh Thư đều là 666.
Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân. Ninh Thư thu động tác, dừng tu luyện.
Một nha hoàn bước vào, nói với Ninh Thư, “Công tử, gia chủ mời ngài tới thư phòng một chuyến.”
Ninh Thư gật đầu, bước xuống giường, “Lần này ta biết đường rồi, không cần ngươi dẫn đường nữa.”
“Công tử à ~” Nha hoàn gọi Ninh Thư.
Nghe thấy loại âm thanh nũng nịu này, Ninh Thư nổi da gà toàn thân, vội vã lượn đi.
Trong thư phòng, Ngọc Hùng Phi đang nói chuyện với Ngọc Linh Lung.
Thấy Ninh Thư bước vào, Ngọc Linh Lung vội hành lễ với cô, “Đa tạ ân cứu mạng của tiền bối để Linh Lung có thể khởi tử hoàn sinh, đại ân đại đức không thể báo đáp.”
Khởi tử hoàn sinh?!
Trong đầu Ninh Thư lóe lên tia sáng. Cô vỗ đùi, đúng rồi, sao không nghĩ tới chứ.
Nếu khế ước chỉ khi chết mới có thể hủy bỏ, vậy thì cô chết thôi.
Ninh Thư vẫn kiêng kị chuyện chết, muốn được sống sót. Đối đầu chính diện cô không chơi lại pháp tắc thế giới, vậy thì cô có thể dùng phương thức bình thường hủy bỏ khế ước mà.
Nếu quả thật chỉ có chết đi mới hủy được khế ước, như vậy hiện giờ cô cần tìm cơ hội thích hợp để chết.
Ninh Thư thở ra một hơi, lại thấy đường rồi. Nhưng con đường này phải chuẩn bị kỹ càng.
“Không tồi đâu…” Ninh Thư cười híp mắt nhìn Ngọc Linh Lung, nhờ nàng ta nói cô biết chủ ý này.
Ngọc Linh Lung thấy Ninh Thư nhìn chằm chằm mình như thế thì đỏ hồng cả mặt.
Bị một người khác phái, hơn nữa còn là một người khác phái ngoại hình ưu tú nhìn chằm chằm như thế, đương nhiên sẽ ngại ngùng rồi.
“Tiền bối, đồ ngài dặn ta đã chuẩn bị xong.’ Ngọc Hùng Phi thấy một Thần thú nhìn chằm chằm cháu gái mình như thế, quả thực sợ dạng cầm thú này nảy sinh ý nghĩ xấu với cháu mình.
Ninh Thư cười gật đầu, “Ta có vài thứ khác muốn nhờ ông tìm hộ, ông chuẩn bị hộ ta với.”
Ninh Thư cầm một trang giấy đẩy tới trước mặt Ngọc Hùng Phi, “Còn nữa, đồ của ông cũng đưa luôn đây. Lần này các ông muốn luyện đan gì, ta sẽ luyện luôn một thể.”
“Đa tạ tiền bối. Lần này thứ ta chuẩn bị là vật liệu Thọ Nguyên đan.” Ngọc Hùng Phi nói.
Ninh Thư nhìn Ngọc Hùng Phi, “Đan dược này chuẩn bị cho chính ông à?”
“Ngại quá, nếu mãi không đột phá thì lão phu sẽ hóa thành một nắm đất vàng. Ăn chút Thọ Nguyên đan giúp gia tăng chút tuổi thọ, có thể thêm ít thời gian để lĩnh ngộ đột phá.” Ngọc Hùng Phi nói.
Ninh Thư gật đầu, “Có thể.”
Ninh Thư nói với Ngọc Linh Lung, “Nếu giờ có thể tu luyện lại thì tu luyện cho tốt vào. Ngươi là ngươi, Ngọc Lưu Ly là Ngọc Lưu Ly, không cần so đo với nàng ta.”
Người giỏi hơn còn nhiều vô số, cứ ghen tị mãi thì không có lợi gì với mình cả.
“Linh Lung đa tạ tiền bối dạy bảo.” Ngọc Linh Lung hành lễ với Ninh Thư. Trải qua chuyện này, Ngọc Linh Lung ổn trọng hơn trước đó nhiều.
Đoán chừng sẽ trân quý thiên phú mình có được mà từng mất đi.
Ninh Thư và Ngọc Hùng Phi bước vào mật đạo tới tiểu viện luyện đan, đầu tiên là luyện chế Dưỡng Thần đan cho mình.
Linh hồn cô rất cần Dưỡng Thần đan, chỉ ngại ít chứ không chê nhiều.
Sau đó lại luyện chế Thọ Nguyên đan.
Có lẽ tuổi thọ của Ngọc Hùng Phi không còn bao nhiêu nên mới vội vã luyện chế Thọ Nguyên đan thế này.
Con đường tu luyện đầy khó khăn trắc trở, tranh mệnh với trời, mỗi bước đều có thử thách, thiên phú, tâm chí.
Ninh Thư thu được một bình Dưỡng Thần đan, vội ăn một viên.
Có cảm giác mát rượi chảy qua linh hồn nhưng hiệu quả kém hơn lần đầu tiên.
Cơ thể đã sinh ra kháng thể, hơn nữa ăn nhiều đan dược sẽ sinh đan độc trong người. Đan độc ẩn trong cơ thể, ai cũng không biết có tác dụng gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK