Chúc Nghiễn Thu sợ nếu như Phương Phỉ Phỉ biết được điều kiện gia đình của hắn lúc này sẽ rời xa mình, nên hắn muốn lên chiến trường để kiến công lập nghiệp, khi mà hắn đã có được thành tựu nhất định rồi thì cho dù Phương Phỉ Phỉ có biết được sự thật thì cũng sẽ không dễ dàng chia tay với hắn.
Chúc Nghiễn Thu cùng lúc nói dối hai người phụ nữ, đối với Chúc Tố Nương là những lời nói dối ác ý, còn với Phương Phỉ Phỉ là những lời nói dối thiện ý, hắn làm đủ mọi thứ là để giữ Phương Phỉ Phỉ ở bên người, tất cả là vì hắn yêu cô ta.
Nhưng mà bây giờ hắn không thể cầm được súng, vừa mới ra chiến trường ngày đầu tiên đã bị thương, hơn nữa còn được Chúc Tố Nương cứu, tất cả mọi thứ khiến cho tâm tình của Chúc Nghiễn Thu trở nên phức tạp.
Hắn cảm thấy ông trời không công bằng, trên đời này không có nơi nào cho hắn phát triển, vậy mà một người không biết gì như Chúc Tố Nương lại có thể trở thành quân y.
Chúc Nghiễn Thu cảm thấy vô cùng tức giận, Chúc Tố Nương là người của Chúc gia, từ nhỏ đã được Chúc gia nuôi lớn, vậy mà khi cha mẹ hắn chết thì cô phản bội, lấy hết toàn bộ tài sản của Chúc gia, giờ lại có thể lên như diều gặp gió.
Nói đơn giản thì cô chính là một người phụ nữ vô liêm sỉ.
Ninh Thư đang xử lý vết thương cho một người chiến sĩ khác, cảm nhận có một ánh mắt nóng rực đang nhìn mình nên mới quay đầu lại nhìn, thì ra là Chúc Nghiễn Thu đang nhìn cô, con mắt hắn đỏ ngầu và tràn ngập sự oán hận.
Ninh Thư chỉ xùy một tiếng rồi lại quay về với công việc của mình, Chúc Nghiễn Thu như vậy cũng là vì đã quen với việc trút sự bực tức lên người của Chúc Tố Nương.
Thương binh được đưa đến càng lúc càng nhiều, hơn nữa tiền tuyến của quân ta không ngừng lùi lại về phía sau, hỏa lực của đối phương vốn đã rất mạnh lại thêm vũ khí của địch còn hiện đại và tiên tiến hơn của ta rất nhiều.
Phòng phẫu thuật đơn sơ của Ninh Thư cũng vì thế mà phải lùi lại, không quân của địch vẫn không ngừng bắn phá khi bọn họ rút lui về phía sau.
Mảnh đất này đã bị giặc chiếm mất, cho dù đã có rất nhiều người lính hy sinh tính mạng của mình nhưng vẫn không thể ngăn được bước chân xâm lược của kẻ thù, Ninh Thư cảm giác sức mạnh của cô còn quá nhỏ bé, cho dù cô là một nhiệm vụ giả nhưng lại không thể chống lại được vòng quay của bánh xe lịch sử.
Con đường mà Ninh Thư chọn chính là dùng hết khả năng của mình để cứu người, cứu được bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu, cô cũng không có khả năng có thể chống lại ý trời, chỉ cần trở tay là có thể thay đổi được cục diện của trận đấu.
Ninh Thư mở túi của mình ra, nhìn thấy lượng thuốc trong đó đã không còn nhiều lắm, nhưng người bị thương thì càng lúc càng nhiều, Ninh Thư cũng rất sốt ruột, nếu như cứ như thế này thì sớm muộn gì số thuốc đó cũng cạn kiệt.
Cô phải nghĩ ra cách nào đó, mặc dù đã nói với cấp trên nhưng bọn họ lại nói dược phẩm đang rất khan hiếm, tuy nhiên đã có rất nhiều binh lính hy sinh rồi, những việc này đều là chức trách của một quân y như cô.
Mỗi ngày đều có rất nhiều việc khiến Ninh Thư phải quan tâm, chỉ cần trái tim của những người lính kia còn đập thì cô nhất định phải dốc hết sức để cứu họ.
Ninh Thư rất muốn có thêm một người giúp đỡ, bây giờ việc gì cũng đến tay cô, cho dù là những việc vặt vãnh cũng cần cô làm.
Ninh Thư phản ánh vấn đề này với Đường Chính, dù sao hắn cũng đã nói là có vấn đề gì cứ đến tìm hắn, chỉ cần là có lợi cho quân đội thì hắn sẽ cố gắng hết sức.
Ninh Thư nói với Đường Chính là cô cần thêm trợ thủ, giúp cô băng bó vết thương, một lúc sau Đường Chính dẫn một cô bé đến, cô bé này cũng không lớn, tầm 15, 16 tuổi, tên là Tiểu Đồng.
Sau này khi đã trở nên thân thiết thì Ninh Thư mới biết được cô bé nãy từng bị bọn quỷ Nhật Bản cưỡng bức, hơn nữa không chỉ có một người, may mắn là sau đó cô bé đã được người khác cứu.
Ninh Thư dạy cho cô bé cách băng bó vết thương và một vài kiến thức cơ bản, bình thường Tiểu Đồng cũng gọi Ninh Thư là sư phụ.
Ninh Thư nhìn thấy Tiểu Đồng như vậy liền dạy cho cô bé tất cả những thứ gì mà mình biết, quốc gia đang lâm nguy, cho dù sức mạnh của một người là rất nhỏ bé nhưng nếu như đoàn kết lại thì nó sẽ trở nên to lớn. Có thêm một người giúp đỡ nên công việc của Ninh Thư cũng trở nên nhẹ nhàng hơn, những việc vặt vãnh giờ đều do Tiểu Đồng xử lý.
Trong khoảng thời gian này thì Phương Phỉ Phỉ đã trở thành một vị phóng viên nơi tiền tuyến khá nổi tiếng, rất nhiều tòa soạn báo đều sử dụng các bức ảnh mà cô ta đã chụp, còn Chúc Nghiễn Thu lại không có chút tiến triển gì, bởi vì đang bị thương, cần phải tĩnh dưỡng một khoảng thời gian nên mỗi ngày đều chỉ có một việc là nhìn Ninh Thư bận rộn.
Việc mọi người trong doanh trại đều gọi Ninh Thư là Chúc quân y, hơn nữa còn rất tôn kính cô khiến Chúc Nghiễn Thu cảm thấy có hàng nghìn con kiến đang gặm nhấm trái tim của hắn vậy.
Hắn rất muốn nói với mọi người là người phụ nữ kia không có gì đáng để tôn kính cả, chẳng qua chỉ là một người phụ nữ từ nhỏ đã bị bán đi để làm nô tì thôi.
Từ đầu đến giờ người phụ nữ này chưa từng quan tâm đến hắn, luôn coi hắn giống như không khí, hoàn toàn không để ý, còn Phương Phỉ Phỉ thì phải thường xuyên ra tiền tuyến để chụp ảnh tư liệu, chỉ đến lúc trận chiến kết thúc mới có thể quay về chăm sóc cho hắn.
Ninh Thư khiến Chúc Nghiễn Thu cảm thấy nóng ruột nóng gan thì Phương Phỉ Phỉ cũng như vậy, bởi vì bây giờ hắn cái gì cũng không có, còn Phương Phỉ Phỉ đã vượt qua hắn, Chức Nghiễn Thu rất sợ hãi sẽ có một ngày Phương Phỉ Phỉ rời xa hắn.
Nhưng hắn vẫn đang bị thương, Chúc Nghiễn Thu mím chặt môi, quyết định phải ra chiến trường, nếu cứ lãng phí thời gian như vậy thì đến cả Chúc Tố Nương cũng sẽ vượt xa hắn.
Phương Phỉ Phỉ cầm máy ảnh đi vào trong lều, thấy vẻ mặt của hắn có phần âm u liền hỏi: “Vết thương của anh còn đau sao?”
Chúc Nghiễn Thu che giấu vẻ mặt cô đơn lúc nãy, vươn tay ra lau đi bùn đất trên gương mặt của Phương Phỉ Phỉ rồi nói: “Em không có việc gì là được rồi, anh vẫn luôn rất lo lắng cho em.”
“Em không sao.” Phương Phỉ Phỉ chỉ về phía máy ảnh rồi nói: “Em đã chụp được khá nhiều ảnh, đây đều là chứng cứ cho việc lũ người kia đã giày xéo Tổ quốc của chúng ta.”
Chúc Nghiễn Thu mỉm cười nói: “Phỉ Phỉ, em giỏi quá.”
Phương Phỉ Phỉ nở một nụ cười ngọt ngào với Chúc Nghiễn Thu, sau đó lại liếc nhìn Ninh Thư, khi thấy cô vô cùng nghiêm túc xử lý vết thương, rồi lại nhỏ giọng dạy lại cách làm cho Tiểu Đồng thì trong ánh mắt của cô ta lóe lên một thứ gì đó.
Trên cơ bản thì hầu như ngày nào Ninh Thư cũng phải làm việc đến nửa đêm, hơn nữa còn trong tình huống có thêm sự giúp đỡ của Tiểu Đồng. Tiểu Đồng là một cô bé trầm tính và ít nói, có lẽ vì đã từng bị tổn thương khi còn nhỏ nên cô bé có chút tự ti, nhưng khi làm việc lại rất tích cực, bình thường vẫn luôn bưng trà rót nước cho Ninh Thư.
Ninh Thư có Tích Cốc đan, khi nào đói gần chết thì ăn một viên nên thường chia một nửa chỗ đồ ăn của mình cho Tiểu Đồng, quân y là một công việc vô cùng vất vả, nếu như không có đủ sức khỏe thì sẽ không làm được.
Hành động này của Ninh Thư khiến cho Chúc Nghiễn Thu tức muốn chết, hắn là chồng của Chúc Tố Nương, cũng chưa đến mức là chồng, nhưng có thể xem như đại thiếu gia của cô ta, bình thường thì không quan tâm đến hắn, cũng không biết kiếm thêm thức ăn cho hắn, giờ lại còn đối xử với người ngoài còn tốt hơn với hắn.
Chúc Nghiễn Thu rất muốn nổi giận với Ninh Thư nhưng khi nghĩ đến sức khỏe của hắn thì lại không dám, bởi vì hắn còn cần Ninh Thư chăm sóc cho vết thương của mình, cho dù đắc tội với ai cũng không thể đắc tội với bác sĩ, không ai có thể đảm bảo lúc ra trận sẽ không bị thương cả.
Ninh Thư lại thấy Chúc Nghiễn Thu đỏ mắt nhìn cô, vẻ mặt như bị táo bón thì không biết phải phải nói gì, sau đó quay sang nói với Tiểu Đồng: “Ngủ một lát đi, ngày mai chúng ta còn có rất nhiều việc phải làm.”
Tiểu Đồng gật đầu rồi hỏi Ninh Thư: “Sư phụ, chị có cần em chuẩn bị một ít nước để tắm rửa không.”
Ninh Thư phất tay: “Nghỉ ngơi đi, em không cần phải làm những việc này.”
Với tình huống lúc này thì còn quan tâm gì đến việc sạch hay không, thậm chí cô còn ngửi thấy mùi chua trên người mình, nhưng bây giờ cô chỉ cần giữ cho đôi tay của mình sạch sẽ là được, về phần những thứ khác thì nhịn một chút là được