Ninh Thư nhìn thấy hài cốt cầm trường mâu kia, thì Ngọc Lưu Ly cũng nhìn thấy được, cô ta nhanh chóng tiến về phía bộ hài cốt.
Ngọc Lưu Ly vươn tay muốn chạm vào trường mâu thi thể đang nắm giữ.
Ninh Thư thấy vậy vội vàng nói: "Đừng chạm vào nó."
Ngọc Lưu Ly vừa chạm, trường mâu và bộ hài cốt trong chốc lát đều biến thành tro bụi.
Ngọc Lưu Ly sửng sốt, ngay sau đó cảm nhận có thứ gì đó vọt vào trong đầu mình, trong ý thức hải xuất hiện một vật có màu xám.
Biểu tình Ngọc Lưu Ly rối rắm, Ninh Thư "quan tâm" hỏi: "Làm sao vậy?"
"Hình như có thứ gì đó xâm nhập vào trong ý thức hải của ta." Ngọc Lưu Ly chau mày.
Một vật chất không rõ lai lịch tự dưng xuất hiện ở trong ý thức của cô ta, đừng nói là lại đoạt xác nhá.
Ninh Thư:.......
Ninh Thư thở dài thườn thượt, đúng là cái gì nên tới thì sẽ tới mà.
Vật chất màu xám này không phải thứ gì khác, mà là một tia tàn hồn còn sót lại.
Bộ hài cốt này là của một nhân loại đã hóa thành thần, chết trong trận chiến, lưu lại được một tia tàn hồn.
Vừa rồi Ngọc Lưu Ly chạm vào hài cốt, khiến tia tàn hồn này thuận thế chui vào trong đầu Ngọc Lưu Ly.
Mấu chốt ở chỗ, thứ này lại là nam chính tương lai mới đau đầu, xu cà na hết sức.
Hiện giờ nam chính còn quá yếu, tàn hồn sót lại bất cứ lúc nào cũng có thể tiêu tán, nên chỉ có thể mượn dùng ý thức hải của Ngọc Lưu Ly để nuôi dưỡng linh hồn mình.
Hóa thần từ ngàn năm trước, quyền năng thực sự.
Ninh Thư đau đầu không thôi, có thêm một thứ như vũ khí hạt nhân thế này xuất hiện, chuyện cô muốn thoát khỏi Ngọc Lưu Ly lại càng khó khăn hơn.
Nam chính sẽ từ từ khôi phục thực lực, nếu Ngọc Lưu Ly gặp phải chuyện gì nguy hiểm không chống đỡ nổi, nam chính sẽ bay ra cứu giúp Ngọc Lưu Ly.
Có điều bây giờ nam chính chỉ là một sợi tàn hồn, ngay cả ý thức cũng không có.
Ninh Thư cảm nhận được thời gian trôi quá gấp gáp, trước khi nam chính khôi phục được thực lực, cô phải thoát được khỏi Ngọc Lưu Ly, kết thúc kiếp sống nô dịch của mình.
Ninh Thư bày ra vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc.
Ngọc Lưu Ly thấy mặt mũi Ninh Thư vặn vẹo nhăn nhó, bồn chồn không yên, hỏi Ninh Thư: "Không phải có gì nguy hiểm đấy chứ?"
Khóe miệng Ninh Thư giật giật: "Có lẽ là một tia tàn hồn còn sót lại, cần chú ý một chút."
"Có cách nào đuổi nó ra được không?" Ngọc Lưu Ly nghĩa tới cảnh có thêm một người trú ngụ trong thân thể của mình, tức khắc không chịu nổi.
Rất sợ có hại tới bản thân, một linh hồn người đấy.
Ninh Thư nhún vai, "Ngươi giải trừ khế ước với ta, ta sẽ nói cho ngươi nghe."
"Tên khổng tước bịp bợm kia, ngươi cũng biết cách nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của đấy nhỉ, tốt xấu gì chúng ta cũng đã cùng nhau trải qua sinh tử." Ngọc Lưu Ly chau mày, hét lên với Ninh Thư.
Ninh Thư biết ngay mọi chuyện sẽ lại thành ra thế này mà, sao Ngọc Lưu Ly dám chịu từ bỏ khế ước với cô dễ dàng như thế được chứ.
"Thế nói tóm lại có cách gì để trục xuất đám tàn hồn này ra khỏi ý thức hải của ta không?" Ngọc Lưu Ly lo lắng hỏi Ninh Thư.
Ninh Thư nhún vai trả lời, "Ta không biết."
Đây là phu quân tương lai của cô đấy, đuổi đi làm gì.
Đúng là mỗi người một số phận, Ninh Thư cảm thấy nếu đổi lại là cô chạm vào hài cốt, chờ tới khi tàn hồn này thức tỉnh, khẳng định sẽ bị đoạt xác.
Nhưng đổi thành Ngọc Lưu Ly thì lại khác.
Tàn hồn này ngàn năm trước là thần tiên, rất có bản lĩnh, thực lực mạnh mẽ, còn biết luyện đan, quan trọng nhất là còn rất “deeptry” nữa.
Uy vũ khí phách vô cùng, "gất nà" xứng đôi vừa lứa với Ngọc Lưu Ly, đúng chuẩn nam chính hoàn cmn hảo.
Người có thể tu luyện thành thần được, là hơi bị được của "ló" ấy.
Đừng thấy người ủy thác Khổng Lâm mang danh thần thú mà tưởng ghê, mặc dù cũng dính tới một chữ thần thật đấy, cùng là thần nhưng khác biệt là rất lớn đấy bít khum hả.
Tu luyện lòi kèn kịch kim hết sức cũng chỉ có thể trở thành thần thú được thôi.
Khoảng thời gian này nam chính chưa thức tỉnh nên chưa lên được sàn, vì vậy Ninh Thư vẫn phải nhận trách nhiệm bảo vệ Ngọc Lưu Ly cho thật tốt, đồng thời bảo vệ luôn sợi tàn hồn của nam chính, cũng như để bảo vệ chính mình.
Trái tim Ninh Thư mệt, tinh thần Ninh Thư cũng rất mệt luôn.
Ngọc Lưu Ly không nhặt được bảo bối gì lại còn bị một tia tàn hồn xâm lấn vào trong ý thức hải, khiến mặt mũi cô ta trở nên vặn vẹo.
Chờ tới khi trở về nhà, nhất định phải nghĩ cách tống cái thứ tàn hồn này đi mới được.
Cảm giác giống như là có một người lạ tự dưng xông vào nhà cô ta, rồi chiếm đoạt lấy nhà của cô ta vậy.
Ra khỏi sơn động, Ngọc Lưu Ly nói với Ninh Thư: "Ngươi là khổng tước, chắc chắn có thể bay được, giờ ta muốn về nhà rồi."
Tâm tình hiện giờ của Ninh Thư không tốt, bốp ngay lại: "Chân không què không cụt, tự túc đi."
Ngọc Lưu Ly nghiêm mặt, nghiêm túc nhìn Ninh Thư, "Khổng Lâm, ngươi đừng có mà quá đáng, tuy rằng ngươi là thần thú, nhưng ở trong mắt ta người không là cái đinh gỉ gì, người đừng nghĩ rằng mình phải chịu uất ức."
Ninh Thư nói: "Nếu ta không là cái đinh gì, thi ngươi giải trừ khế ước cho ta đi."
Ngọc Lưu Ly hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.
Ngọc Lưu Ly cảm thấy bản thân đúng là người xuyên việt xui xẻo nhất quả đất.
Thần thú khế ước không chịu nghe lời, lại còn bị một tia tàn hồn chui vào trong đầu nữa chứ, bực ghê luôn á.
Ngọc Lưu Ly mơ mộng bản thân sẽ được ngồi lên thân thần thú xinh đẹp mạnh mẽ, rực rỡ lung linh quay trở về nhà, để cho những người đã từng bắt nạt nguyên chủ, bắt nạt cô ta phải trợn to mắt chóa lên nhìn.
Cô ta đường đường là một đặc công, sao lại có thể để cho đám người này bắt nạt mình được.
Ngọc Lưu Ly tiến về phía trước, Ninh Thư nhận mệnh đi theo sau cô ta.
Ngọc Lưu Ly dừng bước, quay đầu lại, nhìn Ninh Thư, "Nếu ngươi khinh thường ta tới vậy, thì ngươi không cần phải đi theo ta nữa, ngươi đi đi."
"Vậy ngươi giải trừ khế ước cho ta đi, chỉ cần ngươi giải trừ xong ta lập tức xoay người đi luôn." Ninh Thư khoát tay nói.
N L L buồn bực đáp, "Đã trở thành thần thú khế ước của ta rồi, ngươi có thể trung thành với ta một chút có được không hả, có một chút ý thức trách nhiệm của thần thú khế ước được không hả?"
"Ta đây là bị ép buộc ký kết khế ước, ta căn bản không hề có ý định trở thành thú khế ước của ngươi, là ngươi tự mình cưỡng chế ký kết khế ước với ta, đã vậy lại còn hạch sách đưa ra đủ mọi yêu cầu." Ninh Thư sửa sang lại đoạn tay áo màu xanh lục của mình.
Ngọc Lưu Ly tức giận nói: "Tình huống lúc đó, nếu ta không ký kết khế ước với ngươi, người chết sẽ là ta, ta làm vậy cũng chỉ để tự bảo vệ lấy chính mình mà thôi, được làm vua thua làm giặc, muốn trách thì trách do ngươi quá xui xẻo đi."
"Ta biết đám thần thú các ngươi rất cao ngạo, nhưng ta vẫn sẽ như cũ không giải trừ khế ước với ngươi, bởi vì ta sợ rằng ngươi sẽ giết ta."
Hiện giờ khế ước là cọng rơm cứu mạng duy nhất trong tay Ngọc Lưu Ly.
Một là có trợ lực to lớn, giúp cô ta bảo vệ được tính mạng của bản thân.
Hai là phòng ngừa được tên khổng tước này trở mặt vô tình giết chết cô ta.
Mặc dù Ngọc Lưu Ly tự tin, nhưng cũng không cho rằng với thực lực bây giờ của cô ta có thể đối chọi được với thần thú này.
Ngọc Lưu Ly cảm thấy thái độ của mình đối với tên khổng tước này quá mềm mỏng, cho nên mới khiến cho tên thần thú khế ước này mắt để lên đầu như thế.
Bằng không với tính cách lúc trước của cô ta, đã sớm dạy dỗ tên khổng tước bịp bợm thối tha này rồi.
Ngọc Lưu Ly hừ một tiếng, Ninh Thư nhất thời cảm thấy đầu óc như sắp nổ tung, ngay tới cả linh hồn cũng đang run rẩy.
Ninh Thư ngồi xuống ôm đầu, gân xanh trên trán nổi lên ầm ầm.
Linh hồn bị xé rách, sau đó dính lại với nhau, rồi lại tiếp tục xé rách thêm nữa, cứ dính lại rồi xé toác ra, lặp đi lặp lại hết lần này tới lần khác.
Cả người Ninh Thư ướt đẫm mồ hôi, hận không thể đập đầu chết ngay luôn được, lúc này bắt đầu nảy sinh ra ý muốn cùng chết với Ngọc Lưu Ly.
Đột nhiên có một luồng ý chí mạnh mẽ muốn nghiền nát linh hồn cô.
Đây là sức mạnh của pháp tắc khế ước.
Ninh Thư áp ý niệm trong lòng xuống, thú khế ước không thể lại hại tới chủ nhân, một khi làm hại tới chủ nhân, lập tức sẽ bị mạt sát.
Ninh Thư đau đến nỗi mắt chuyển màu đỏ đậm, đã rất lâu rồi cô chưa cảm nhận lấy loại đau đớn khốn khổ tới cực hạn thế này.
Trong nháy mắt, Ninh Thư đã nghĩ tới chuyện muốn chết, để nhiệm vụ này thất bại.
Nhưng cô lại không cam lòng chịu thất bại như vậy, đã thế một khi thất bại lại phải tiếp tục làm thêm sáu nhiệm vụ liên hoàn nữa.
Còn có cả không gian pháp tắc, không thể tiến vào không gian pháp tắc thì không còn cách nào có thể hiểu được pháp tắc nữa cả.
Mà không hiểu được pháp tắc, thì cô vĩnh viễn chỉ là một nhiệm vụ giả chỉ biết vung tay đánh đấm, một nhiệm vụ giả vô dụng chỉ biết sử dụng vũ lực mà thôi.