Một câu xuyên tim, đừng buồn quá, phải lạc quan trong đau khổ…
Túm quần lại là muốn hủy khế ước phải tùy tâm trạng của chủ nhân. Nếu chủ nhân muốn hủy thì mới hủy được, còn không thì mơ đi.
Khế ước trói buộc cả đời.
Ninh Thư: … Tui nói gì được hả, tui cũng tuyệt vọng lắm luôn…
“Ta không ngờ các hạ với Ngọc ưu Ly lại là khế ước chủ tớ đấy. Trước đó ta còn nghĩ là khế ước linh hồn bản mệnh, tệ nhất cũng phải là khế ước bình đẳng, ai ngờ là chủ tớ.”
Ninh Thư buông tay, ừ đấy, như thế mới kịch đường.
“Chúng ta quả là đồng bệnh tương liên ghê.” Ngọc Linh Lung khá là thương hại ngó Ninh Thư.
Ngọc Linh Lung cảm thấy Ninh Thư còn đáng thương hơn nàng ta.
Ninh Thư: Đừng nhìn chị đây kiểu thế…
“Các ngươi đang làm gì đấy?” Ngọc Lưu Ly đứng cách đó không xa nhìn Ninh Thư và Ngọc Lưu Ly đang ngồi trong đình.
Ngọc Linh Lung cúi người hành lễ với Ninh Thư rồi rời đi.
Ngọc Lưu Ly bước vào đình, hỏi Ninh Thư: “Nói gì với Ngọc Linh Lung đấy?”
“Có gì đâu, chỉ tâm sự thôi.” Ninh Thư đáp.
“Ngươi đừng quên mình là Thần thú khế ước của ta, ít xí xớn với nàng ta thôi.” Ánh mắt Ngọc Lưu Ly nhìn Ninh Thư còn cảnh giác hơn trước kia nhiều.
Cộng thêm ý rét lạnh.
Hiển nhiên việc Ninh Thư tiếp xúc với Ngọc Linh Lung khiến Ngọc Lưu Ly thấy khó chịu, nghĩ Ninh Thư muốn phản bội cô ta.
Ngọc Lưu Ly là người trong mắt không dung được hạt cát, ngươi của mình nói chuyện với kẻ địch, hình như còn vừa nói vừa cười.
Ngọc Lưu Ly cáu ghê người, vô cùng khó chịu. Nếu cô ta không quay trở lại thì không biết chuyện hai người này đâu.
Cùng đó sự bất mãn với Ninh Thư tích tụ tới đỉnh điểm.
“Chẳng lẽ ta không thể nói chuyện với Ngọc Linh Lung à?” Ninh Thư lạnh nhạt hỏi.
Thấy dáng vẻ đằng đằng sát khí của Ngọc Lưu Ly, Ninh Thư không khỏi cảm thấy Ngọc Linh Lung thực sự là một cô nương mưu mô.
Dù không đào góc thành công nhưng để Ngọc Lưu Ly nhìn thấy hai người họ nói chuyện với nhau, hơn nữa còn nói chuyện riêng.
Kiểu gì cũng gieo mầm mống hoài nghi cho Ngọc Lưu Ly, sau đó hai bên sẽ có nút thắt.
Châm ngòi bất mãn của Ngọc Lưu Ly, tốt nhất để Ngọc Lưu Ly xử đẹp cô, vậy là thực lực của Ngọc Lưu Ly sẽ giảm mạnh trên diện rộng.
Ninh Thư thầm tặc lưỡi hai tiếng trong lòng, không có gái nào là đơn giản cả.
“Sau này tránh xa Ngọc Lưu Ly ra, ta không thích đâu.” Ngọc Lưu Ly đứng dậy rời đi.
Ninh Thư đứng lên, duỗi cái lưng mệt mỏi, mài nói gì cũng chiều hết, ok?
Mấy nha hoàn cách đó không xa đều thì thầm ngó Ninh Thư chằm chằm, mặt mày ửng đỏ.
Ninh Thư ngẩng đầu phất tay với các nàng ấy, các mỹ nữ cả đấy.
Khiến Ninh Thư cảm giác như mình thành idol.
Quay về tiểu viện cũ nát, Ninh Thư bắt đầu tu luyện.
Thực ra không phải tu luyện, mà là đấu tranh với cầu nhỏ trong đầu.
Con hàng to cỡ hạt gạo này là thứ khống chế vận mệnh của cô.
Bị thiêu đốt dưới Hỏa Dương chi lực mà cục cầu nhỏ này vẫn sừng sững đứng vững.
Không chút sứt mẻ.
Ninh Thư dùng Tinh thần lực từ từ dịch tới chỗ cầu nhỏ. Vừa chạm vào nó cô đã bị bắn ngược lại, sau ót đau như bị một búa lớn đập vào.
Ninh Thư choáng váng, lắc đầu.
Đậu mợ khó quá, hoàn toàn không có các nào.
Bảo sao không ai thoát khỏi lực lượng khế ươc được.
Đây là quy tắc, các cưng phải ngoan ngoãn tuân theo.
Ninh Thư xoa đầu, cắn răng quyết tâm một cái. Cô trực tiếp tung sạch Tinh thần lực ra, lấy Tinh thần lực bọc cầu nhỏ vào.
Cầu nhỏ động đậy, ngay lập tức hất văng Tinh thần lực của Ninh Thư, khiến cô phung một búng máu.
Mắt, tai, ngay cả mũi cũng trào máu tươi.
Ninh Thư nằm trên giường, mở to mắt cũng không nhìn thấy cái gì.
Tạm thời bị mù. Ninh Thư điều động Linh khí trong cơ thể chữa trị thất khiếu chảy máu.
Cô kéo chăn lên người, lăn ra ngủ.
Không thể đối xử với con hàng này quá thô bạo được. Hung lên với nó, nó sẽ bắn ngược đầy gắt gỏng.
Dù Ninh Thư nghỉ ngơi một đêm nhưng đầu óc vẫn váng vất.
Ngồi trên giường hồi lâu không buồn nhúc nhích.
Đcmn, giải quyết thứ đồ chơi này kiểu gì hả!
Xem ra phải chuyển hướng nhắm tới Ngọc Lưu Ly, xem cô ta có thể hủy bỏ khế ước không.
Kẹt một tiếng cửa mở ra, một nha hoàn bước vào nói với Ninh Thư: “Công tử, Lục tiểu thử bảo ngài tới tiền thính, bảo muốn tới học viện.”
Ninh Thư thở dài một cái, cô mới khổ làm sao.
Phải làm tùy tùng.
Ninh Thư xoa đầu, vén chăn lên.
Tiểu nha hoàn nhanh chóng rót cho cô một chén nước, Ninh Thư nhận lấy, “Cảm ơn.”
Uống một hớp nước, Ninh Thư cảm thấy đỡ hơn chút.
Cơ mà linh hồn rất khó chịu, vô cùng khó chịu.
Cũng không biết linh hồn cô bị vân vê thành cái dạng gì rồi.
“Công tử nhanh chút đi ạ, Lục tiểu thư vẫn đang chờ đấy.” Nha hoàn thúc giục Ninh Thư một câu.
Ninh Thư ờ một tiếng, “Ta biết rồi.”
Ánh mắt nha hoàn long lanh nhìn Ninh Thư, chớp chớp mắt cực kỳ đáng yêu.
Ai cũng mê đẹp cả, tiểu nha đầu này đang thèm muốn sắc đẹp của cô.
Ninh Thư sửa sang chút quần áo rồi tới sát vách tìm Ngọc Lưu Ly.
Ngọc Lưu Ly cột tóc đuôi ngựa, tư thế hiên ngang.
“Giờ sẽ đi học viện, trong học viện thì ngươi hiện bản thể ra.” Ngọc Lưu Ly nói với Ninh Thư.
“Ta có thể biến thành người thì sao phải lấy bản mặt Khổng Tước rêu rao khắp nơi?” Ninh Thư hỏi.
Làm tùy tùng chưa đủ, còn đòi biến thành Khổng Tước cơ. Người ủy thác là một con Khổng Tước, hơn nữa lại khá đẹp mã.
Đi trong đám người dễ thành tâm điểm.
Cái này ngược với nguyên tắc muốn điệu thấp của Ninh Thư.
“Con công hoa kia, ngươi là nam nhân, ta là nữ nhân, hai ta đi cùng một chỗ khó tránh hiểu lầm. Lại nói bây giờ ta vẫn còn hôn ước với ngũ điện hạ, ta không muốn bị bêu ranh lêu lổng phóng đãng.” Ngọc Lưu Ly nói.
Ninh Thư: …
Ninh Thư cảm thấy Ngọc Lưu Ly muốn làm màu. Bên cạnh nàng ta có một khế ước thú xinh đẹp đi theo, vậy là lời đồn không thể tu luyện, không thể khế ước Linh thú bị đập tan.
Cô bảo: “Có gì tự hào hơn việc có một mỹ nam đi bên cạnh chứ? Ngươi có mỹ nam làm tùy tùng thì đẹp mặt hơn một con Khổng Tước nhiều.”
Ngọc Lưu Ly bật cười một tiếng, “Ngươi tự luyện thật đấy, còn nhận mình là mỹ nam.”
Ninh Thư hỏi lại, “Còn chưa đủ đẹp à?”
“Được rồi.” Ngọc Lưu Ly nâng cằm lên, “Vậy cho phép ngươi làm tùy tùng đi theo hầu hạ ta.”
Ninh Thư hơ hơ một tiếng, “Tuân chỉ.”
Ninh Thư theo bên người Ngọc Lưu Ly, bước ra cửa lớn.
Ngoài cửa có hai chiếc xe ngựa.
Ngọc Linh Lung đứng cạnh một trong hai chiếc, đoan trang cẩn thận chào hỏi Ngọc Lưu Ly, “Lục muội muội.”
Ngọc Lưu Ly ừ một tiếng, không hòa nhã là bao, trực tiếp bước lên xe ngựa.
Ngọc Linh Lung vẫn giữ nguyên nụ cười, cúi người chào Ninh Thư rồi lập tức lên xe.
Ninh Thư cũng nhảy lên xe. Cô không muốn đi bộ tới đâu, di chứng đêm qua khiến giờ linh hồn cô còn rất suy yêu, hơn nữa đau đớn khi xé rách vẫn còn âm ỉ.
P.s: từ chương 1491 đến 1509 là phần bạn khác edit, các bạn đọc tạm bao giờ mình chăm lên mình edit lại dần, hí hí.