Mục lục
Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hơn nữa, với tính cách kiêu ngạo của Tịch Mộ Thành thì sao hắn có thể mặc đồ y tá, còn là đồ của con gái nữa.

Nhưng cái người đóng giả y tá này, dù không phải hắn thì chắc cũng có quan hệ với hắn.

Người đó đi vào trong phòng bệnh.

Không lâu sau, hắn ta đẩy xe lăn ra, ông cụ ngồi trên xe nghiêng đầu đi, cả người không động đậy, đã hôn mê rồi.

Ninh Thư nhìn hình ảnh trên máy quay, nặng nề thở ra một hơi.

Bây giờ cô không có manh mối gì thì nên tìm ông già ở đâu đây?

Với sức khỏe của lão lúc này cũng chỉ có thể đi được hai bước, muốn chạy trốn cũng không được.

Đối phương không lấy mạng của lão ngay thì chắc còn có ý đồ gì đó.

Tịch Mộ Thành thật sự là có bản lĩnh mà.

Ninh Thư xoa trán, cũng do cô chủ quan, không đề phòng cẩn thận, chỉ hơi sơ sầy một chút thì có thể mất một mạng người rồi.

Ninh Thư đưa đoạn băng cho đồn công an, chứng minh cha cô thật sự đã bị bắt cóc.

Trong băng ghi hình, Ninh Thư nhìn thấy biển số xe, tuy hình ảnh hơi mờ nhưng có thể nhìn ra nó viết thế nào.

Biết được mấy số này, cô lập tức đi điều tra chủ xe.

Sau đó lại đến sở giao thông tìm hướng đi của chiếc xe.

Trong lúc cô bận đến hoa mắt chóng mặt thì điện thoại lại reo lên, màn hình hiển thị số ở nhà.

Ninh Thư nhận máy, đầu bên kia có tiếng Thời Tư Nam mang theo giọng mũi gọi: “Mẹ ơi...”

Ninh Thư nhíu mày, Thời Tư Nam rất ít khi gọi điện thoại cho cô, giờ đột nhiên gọi đến, nhất định đã có chuyện xảy ra rồi.

“Mẹ, con rất khó chịu, mẹ đang ở đâu vậy?” Thời Tư Nam vừa nói vừa khóc thút thít.

Nó đang ở trong phòng khách một mình, bên ngoài lại tối đen, người giúp việc đều đã về phòng của họ, sẽ không tới phòng khách nữa.

Một mình nó cuộn người trên sofa, cố lấy can đảm gọi điện cho Ninh Thư.

Bây giờ nó cảm thấy rất cô đơn, sợ hãi, giống như bị cả thế giới vứt bỏ vậy. Ngoài cửa sổ còn có tiếng gió thổi, vừa lạnh lại vừa làm người ta thấy sợ hãi.

Ninh Thư đang bận đến sứt đầu mẻ trán, không có thời gian đi an ủi đứa con gái đang cô đơn, tịch mịch này, trực tiếp nói: “Ông ngoại con mất tích rồi, mẹ đang bận đi tìm ông.”

“Sao lại có chuyện đó?” Âm thanh Thời Tư Nam rất khiếp sợ nói.

Ninh Thư nhìn hình ảnh theo dõi đường đi ở sở giao thông, thấy hướng đi của chiếc xe, trong lòng hơi yên tâm.

Nơi đó là biệt thự của Tịch Mộ Thành, dù ông cụ có ở đó hay không thì cô cũng phải đi đến đấy một chuyến.

“Mẹ, sao ông ngoại lại bị mất tích vậy?” Nó bỗng nhiên nhớ đã lâu không gặp ông ngoại rồi.

Ninh Thư nói rất nhanh một câu: “Mẹ đang bận.” Sau đó cúp máy.

Thời Tư Nam nghe điện thoại truyền đến tiếng tút tút, thì nước mắt nó lại chảy ra, bụng cũng réo lên.

Vừa rơi nước mắt, nó lại vừa cầm đồ ăn vặt trên bàn lên ăn, nuốt cả đồ ăn lẫn nước mắt vào bụng.

Ninh Thư cởi đồ công sở ra, thay bộ quần áo dễ dàng hoạt động vào, lại đi giày cao su đế bằng có độ ma sát cao, cầm theo sợi dây, đèn pin, dao nhỏ, còn có một cái gậy dài làm vũ khí, chuẩn bị đến biệt thự của Tịch Mộ Thành.

Lúc này đã sắp nửa đêm, xe trên đường không nhiều, cô đạp chân ga lao thẳng đi.

Đèn phòng khách căn nhà vẫn sáng, trên lầu lại tối om. Ninh Thư đến gần cửa sổ phòng khách, cửa sổ bị rèm cửa che đi, cô không thấy được tình huống bên trong.

Chỉ nghe thấy bên trong có tiếng nói chuyện, có vẻ như không ít người.

Ninh Thư dán sát vào vách tường, rất chắc chắn, ông lão đang ở trong căn nhà này, nhưng ở đây có rất nhiều phòng, không biết ông ở phòng nào?

Không thăm dò tình huống trước thì không thể hành động thiếu suy nghĩ được, chẳng may chúng lại ra tay với ông thì sao.

Hơn nữa, không biết có bao nhiêu người trong đó, cô cũng không biết mình có thể tránh được hết tất cả hay không.

Ninh Thư ngẩng đầu nhìn thấy có máy điều hòa, cẩn thận leo lên cái cây bên cạnh, vận khí trong người nhảy lên trên điều hòa, sau đó men theo điều hòa đi lên ban công tầng hai.

Vào phòng, Ninh Thư mở đèn pin lên, nhìn kỹ gian phòng. Đây là một phòng ngủ, bên trong không có ai cả.

Nghe thấy có tiếng bước chân ngoài hành lang, cô nhanh chóng tắt đèn đi.

Khi tiếng bước chân đã đi xa, Ninh Thư nhẹ nhàng mở cửa phòng ra, ở trên lầu hai vẫn có thể nghe thấy âm thanh huyên náo dưới phòng khách.

Mùi rượu và mùi thuốc lá xông vào mũi.

Quả nhiên có không ít người.

May mắn trước đó cô không trực tiếp xông vào.

Nếu không chỉ cần mỗi người chém một dao thì cũng có thể băm cô thành thịt vụn rồi.

Ninh Thư nhanh như chớp chạy tới căn phòng bên cạnh, trong phòng này cũng tối om. Cô bật đèn pin lên nhìn, cũng không thấy bóng dáng ông cụ đâu.

Rốt cuộc ông ở chỗ nào chứ?

Phòng này không có, Ninh Thư lại đi phòng khác. Nhưng đèn trong phòng này lại sáng trưng, cô nhanh chóng móc con dao gọt trái cây giắt trong bắp đùi ra đề phòng.

Ông cụ đang bị trói chặt trên ghế, sắc mặt trắng bệch.

Ninh Thư vội đi qua, nhỏ giọng gọi: “Cha, cha.”

Ông cụ hé mắt ra, nhìn thấy Ninh Thư thì ngạc nhiên hỏi: “Sao con lại ở đây?”

Ninh Thư dùng dao cắt đứt dây thừng ra, nói nhỏ với ông già: “Không nói chuyện này vội, con cõng cha lên lưng, chúng ta chạy trước đã.”

“Bọn họ có rất nhiều người, Lệ Na, tuổi của cha cũng cao rồi, không còn sống được bao lâu nữa, con...” Ông cụ còn muốn nói tiếp thì đã bị Ninh Thư cõng lên lưng, động tác chạm vào miệng vết thương rất đau.

Ninh Thư lấy dây buộc cô với ông lại cùng nhau, hai tay còn lại thì buộc đầu sợi dây vào chân giường, nắm sợi dây từ trên cửa sổ tuột xuống.

Tay ma sát với sợi dây vừa nóng vừa rát.

Hơn nữa còn là sức nặng của cả hai người, nên lòng bàn tay rất đau, chắc là bị ma sát làm xước da rồi.

Vất vả xuống được đất, Ninh Thư dán sát vào vách tường cõng ông già đến chỗ đậu xe, bỏ ông vào trong xe, sau đó nhanh chóng lái xe rời đi.

Khi xe đã chạy một lúc rồi cô mới nặng nề thở ra một hơi.

Cũng xem như may mắn nên có thể thành công cứu được ông già ra, không phải, cũng có thể nhờ lúc Lệ Na luôn cố gắng điều tra Tịch Mộ Thành, thì Ninh Thư mới biết căn biệt thự đó của hắn.

Ninh Thư lấy di động ra báo cảnh sát, từ kính chiếu hậu lại nhìn thấy mấy chiếc xe đang lao nhanh đuổi theo cô đằng sau.

Chẳng lẽ đã phát hiện ra ông biến mất rồi sao?

Ninh Thư nghiêm mặt lại, đạp mạnh chân ga, đến thẳng đồn cảnh sát.

Anh đã muốn đuổi theo tôi như thế thì cứ đuổi theo đi!

Tốc độ của xe phía sau rất nhanh, vài người còn thò đầu ra ngoài cửa sổ, la hét bắt Ninh Thư dừng xe.

Ninh Thư không phản ứng lại, mím chặt môi nhấn ga.

Cô đã báo cảnh sát, lúc này có mấy xe cảnh sát đang chạy đến chỗ cô, gặp được cô ở trước mặt, xe đuổi theo phía sau lập tức quay đầu chạy đi.

Bây giờ, Ninh Thư mới thở một hơi nhẹ nhõm, quay đầu nhìn ông cụ phía sau xe đã bị ngất đi rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK