Cung nỏ · Lahr gom hết dũng khí cả đời này lại mới có thể nói ra câu không được vứt bỏ tôi. Ninh Thư gật gật đầu, “Tôi hiểu rồi, là đồng đội với nhau cho nên tôi sẽ không vứt bỏ anh, phải vậy chứ, trong lòng anh nghĩ cái gì thì phải nói thẳng cho tôi biết, anh không mở miệng sao tôi có thể biết được anh nghĩ cái gì.” Đoán tới đoán lui chắc gì đoán ra được, mà cứ kìm nén trong lòng cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì, sớm muộn cũng...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.