Mục lục
Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ninh Thư cảm thấy bản thân càng ngày càng hủ bại, tới độ nào rồi còn đi rình trộm nhìn đàn ông, con trai vậy hả.

Mẫn Hạo Sơ dường như vẫn bình thường như trước, không có biến hóa gì.

Nhưng Ninh Thư cảm nhận được Mẫn Hạo Sơ đã âm trầm hơn trước rất nhiều, có thêm rất nhiều động tác nhỏ, có lẽ đã biết được trái tim của mình có vấn đề, sợ chẳng may bộc phát bệnh.

Tất cả mới chỉ là bắt đầu thôi, rất nhanh thôi trái tim sẽ chậm rãi suy kiệt.

Có thể sống được tới khi nào còn phải phụ thuộc vào cách chăm sóc nghỉ ngơi.

Phải sống cẩn thận dè dặt tồn tại, không biết được ngày mai còn mở mắt thức dậy được không.

Còn chẳng biết có còn nhìn được thấy mặt trời ngày mai không nữa.

Ngày ngày người ủy thác đều phải sống trong sợ hãi, sợ hãi cuộc sống tại trường học mỗi ngày, nhưng lại phải bất đắc dĩ đặt chân tới trường học, bởi vì sợ nếu không tới trường học, không biết sau đó bản thân sẽ xảy ra chuyện gì.

Sợ chọc tức ba thằng nhóc này, sẽ lại phải chịu thêm những trò đùa dai đầy bi kịch nữa.

Cứ sống trong nơm nớp lo sợ.

Cho nên, bây giờ, tới lượt chúng mày sống vậy đi, không cách nào biết được trước ngày mai sẽ ra sao.

Lúc Mẫn Hạo Sơ ra khỏi nhà hàng, cảm nhận được có một ánh mắt thăm dò đang rình coi hắn.

Từ sau khi chuyện nhạy cảm kia xảy ra, Mẫn Hạo Sơ mẫn cảm hơn rất nhiều.

Nếu có gã đàn ông nào liếc mắt nhìn hắn một cái, Mẫn Hạo Sơ lập tức cảm thấy ghê tởm đcđ, sẽ cảm thấy kẻ này có ý nghĩ dơ bẩn với hắn.

Đã vậy, sau lần đó, Mẫn Hạo Sơ đi nặng ra máu vài ngày, quả thực không dám đi ị.

Ghê tởm tới mức mấy ngày ăn không ngon, ngủ không yên, trái tim lại còn không thoải mái.

Đây là chuyện khiến Mẫn Hạo Sơ cảm thấy ghê tởm và bất lực nhất trong cuộc đời mình, ngay cả đại biến cố của công ty xảy ra lần trước cũng không khiến hắn bất lực thế này.

Chuyện lần trước chỉ khiến Mẫn Hạo Sơ thấy hoảng hốt, nhưng loại chuyện phát sinh trên chính cơ thể mình này, khiến Mẫn Hạo Sơ cảm thấy giờ hắn không thể nào vượt qua được ám ảnh đã khắc sâu trong tâm trí của mình.

Ninh Thư đưa mắt nhìn quanh quanh, có lẽ thấy Mẫn Hạo Sơ cảm nhận được ánh mắt của cô, nên cô thu hồi ánh mắt lại, như chưa có chuyện gì xảy ra rồi rời đi.

Dù sao tháng ngày sau này của Mẫn Hạo Sơ cũng chẳng tốt đẹp gì.

Có tiền cũng không thể đổi lại được một cơ thể khỏe mạnh, một trái tim mắc lỗi, chữa trị thế nào cũng không thể nào hết được.

Trừ phi đổi một trái tim khác, mà cho dù có đổi một tim khác, cũng sẽ có phản ứng bài xích, không thể dứt khỏi thuốc được.

Cho nên, kết quả này cũng khá tốt.

Ninh Thư định nhập cư trái phép quay về, thời gian đi xa quá dài, không biết Dịch Hiểu Đông thế nào rồi, bỏ thằng bé ở trong nước.

Ninh Thư thật sự không yên tâm.

Nhưng thế nào đi nữa, vẫn còn chuyện phải làm trước khi trở về, đó chính là Ẩu Hạo Hiên.

Ban đêm trên núi Taki là lúc tình cảm mãnh liệt lan tràn, buổi tối trên núi Taki nhuốm đầy hormone giới tính mãnh liệt.

Đầu tiên Ninh Thư tới chỗ điểm xuất phát, xem xem Ẩu Hạo Hiên hôm nay có tới không.

Ẩu Hạo Hiên hôm nay vẫn lái xe thể thao màu vàng, Ninh Thư chạy nhanh như một cơn gió, ẩn mình ở chỗ khúc cong nguy hiểm nhất.

Chỗ này là khúc cua liên hoàn, chỉ cần không chú ý chút thôi sẽ bay ra khỏi đường cái.

Ninh Thư nấp trong bụi cỏ, đất chỗ này rất lạnh.

Vì nhiệm vụ, Ninh Thư đành phải liều mạng.

Trên đỉnh núi vang lên tiếng súng nổ, tinh thần Ninh Thư căng chặt, thời khắc chuẩn bị.

Từng chiếc từng chiếc ô tô lướt qua tầm mắt.

Ninh Thư nhìn xe thể thao màu vàng, phóng lực tinh thần, ở lúc chuẩn bị cua, làm xe Ẩu Hạo Hiên đụng phải lan can.

“Bành” một tiếng, xe đập vào thành lan can.

Dước tác dụng lực tinh thần của Ninh Thư, xe mới không bay xuống chân núi.

Bằng không với lực đạo như vậy, lao xuống vách núi chắc chắn đi đời cả xe lẫn người.

Nhưng người mà chết rồi thì còn gì là thú vị.

Ninh Thư lén chuồn đi, vừa tới chân núi đã thấy xe cấp cứu đi về hướng đỉnh núi.

Ninh Thư thở dài một hơi, về tầng hầm thu dọn đồ đạc, ngày hôm sau bước lên tàu nhập cư trái phép quay trở về.

Nhập cư trái phép không phải là chuyện đàng hoàng tử tế gì, vì vậy sau này nhất định phải đi theo con đường chính quy, như thế mới có thể thoải mái dễ chịu ngồi trên máy bay.

Để không phải lúc nào cũng sống trong nơm nớp lo sợ, sợ người ta tìm ra trong con tàu dơ dáy, bẩn thỉu này.

Tính mạng của những người nhập cư trái phép cũng không được đảm bảo.

Qua mấy ngày vất vả khổ sở, cuối cùng cũng về nước thành công.

Đặt chân lên đất liền, Ninh Thư choáng váng, hoa mắt chóng mặt.

Sau đó, lại lên đường đi tìm Dịch Hiểu Đông.

Thời gian xa cách này khá lâu, không biết thằng bé thế nào rồi.

Ninh Thư rất sợ bọn họ tìm được Dịch Hiểu Đông.

Nhà họ Ẩu, nhà họ Mẫn không có năng lực mạnh tới vậy.

Nhưng nhà họ Mục lại khác, trên tay nhà họ còn có binh quyền.

Sức lực của cá nhân quả thực không đáng nhắc tới với quốc gia .

Chẳng khác gì muỗi đốt inox, kiến càng mà đòi rung cây lớn.

Nghe nói Mục Dạ Diệu bị đưa vào trong quân đội tiến hành huấn luyện ma quỷ.

Ninh Thư không cảm thấy bản thân có thể tránh khỏi radar, tránh khỏi quân đội để quang minh chính đại đi tìm Mục Dạ Diệu được.

Không gặp được Mục Dạ Diệu, không có cách nào làm được việc kế tiếp.

Ngồi thật lâu trên xe bus xóc nảy, xóc nảy tới mức Ninh Thư phun trào mấy lần.

Ngồi tàu rồi lại nhảy xe ngồi thế này.

Tới đạo quan, Ninh Thư nhìn thấy gương mặt ngây ngô Dịch Hiểu Đông, mới thở nhẹ nhõm ra được một hơi.

Dịch Hiểu Đông mắt sáng bừng nhìn Ninh Thư, ngay sau đó ấm ức nói: “Sao chị đi lâu thế?”

Ninh Thư cười nói: “Lần này chị làm xong hết mọi chuyện rồi, chúng ta bắt đầu sống một cuộc đời khác thôi.”

“Chúng ta đổi chỗ khác sống nhé.” Ninh Thư nói.

Dịch Hiểu Đông hỏi: “Chúng ta đi đâu vậy?”

“Ra nước ngoài.”

“Nước ngoài là chỗ nào?”

Ninh Thư đột nhiên nghĩ tới vấn đề, đó là nếu thực sự xuất ngoại, có khả năng Dịch Hiểu Đông sẽ không giao tiếp được.

Ninh Thư vò đầu, sao lúc trước lại không nghĩ tới chuyện này ta.

“Hiểu Đông à, em nói chúng ta nên đi đâu đây, em thích chỗ này không?”

Ninh Thư hỏi Dịch Hiểu Đông, “Nếu em thích nơi đây, chúng ta sẽ ở lại.”

“Chị đi đâu em theo đấy, chỉ cần ở cùng với chị là được, chúng ta đi nước ngoài đi.” Dịch Hiểu Đông khờ dại nói.

Ninh Thư thở dài, ở lại đạo quan thêm mấy ngày.

Những ngày tháng Dịch Hiểu Đông rất yên bình, tĩnh lặng.

Ngày ngày vẽ tranh, tới lúc ăn cơm, đạo sĩ sẽ mang lại đây cho thằng bé.

Nơi này không có ai bắt nạt coi thường Dịch Hiểu Đông.

Kỳ thật lấy tình huống của Dịch Hiểu Đông, ít tiếp xúc với người khác cũng tốt.

Thằng bé chìm đắm trong thế giới của riêng mình, thế giới của thằng bé chỉ xoay quanh một mình Dịch Hiểu Đồng.

Ninh Thư lăn qua lộn lại suy nghĩ vài ngày, vẫn quyết định mang Dịch Hiểu Đông đi nước ngoài đổi chỗ ở lần nữa.

Xuất ngoại bắt đầu một lần nữa là tốt nhất.

Ở trong nước, Ninh Thư không có cảm giác an toàn.

Cho dù có xuất ngoại, cũng phải đi sang nước khác chứ không thể tới nước E được.

Bởi vì suy cho cùng, Mẫn Hạo Sơ và Ẩu Hạo Hiên đều gặp chuyện ở nước E, giờ cô mà tới nước E nữa, khó tránh khỏi khiến cho người khác hoài nghi.

Vậy thì tới nước khác vậy.

Quyết tâm đã hạ, trong lòng Ninh Thư không còn nhiều lo lắng nữa.

Lúc Dịch Hiểu Đông rời đi, lưu luyến đạo quan, nửa ngày bất động không bước chân đi được.

Nước mắt lưng tròng nhìn đạo trưởng.

Ninh Thư thả túi trong tay xuống, hỏi Dịch Hiểu Đông: “Luyến tiếc vậy sao?”

“Không đâu.” Dịch Hiểu Đông lắc đầu.

Đứa nhóc trí trá này.

Ninh Thư thở dài, cười nói: “Vậy chúng ta không đi nữa, ở lại đây sống thế nào?”

“Thật ư?” Mắt Dịch Hiểu Đông tỏa sáng, mặt sướng rơn như cún con được quà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK