Ninh Thư nhìn Vương Kiệt, đột nhiên sao tên này lại trở nên tích cực như vậy chứ, dù sao cũng thấy không yên lòng.
Trước rất mờ nhạt, chỉ là một diễn viên quần chúng, chính là cái kiểu sống không được bao lâu sẽ chết, sao bây giờ lại có xuất hiện nhiều thế.
Dù sao trong lòng Ninh Thư vẫn có một loại cảm giác căm thù và chán ghét không thể nói được với tên Vương Kiệt.
Thậm chí Ninh Thư còn muốn xé xác hắn ra, nhìn xem bên trong là ai.
Trong lòng Ninh Thư có một chút sợ hãi, cảm giác đây là Trương Gia Sâm, nhưng không phải Trương Gia Sâm đã bị đại thúc xóa sổ rồi sao.
Nếu hắn còn có thể nhảy nhót thì Ninh Thư bội phục.
Vương Kiệt thấy Ninh Thư nhìn mình chằm chằm, còn lộ ra một nụ cười ấm áp với Ninh Thư, Ninh Thư liền thấy toàn thân nổi da gà, dời ánh mắt đi, thấy Lưu Man Man ở chân tường đã biến mất.
“Người đâu?” Ninh Thư hỏi 795.
“Tôi mải nhìn bà lão khóc lóc om sòm, không chú ý.” 795 nói rồi đứng lên: “Tôi và cô đi tìm đi.”
“Tôi cũng đi.” Vương Kiệt nói.
Ninh Thư cầm đèn pin ra khỏi nhà chính, tìm khắp nơi, lúc đến sân sau, cầm đèn pin quét khắp nơi thì thấy Lưu Man Man đang ngồi trên một thứ đồ trông như ngựa gỗ.
Lưu Man Man bị trói, để phòng ngừa nàng ngã từ trên ngựa gỗ xuống, sợi dây được ròng qua nhánh cây trên đỉnh, một đầu khác chạy qua ngựa gỗ, đây là một trang bị ròng rọc.
Ngựa gỗ chuyển động, Lưu Man Man không thể bị ngã từ trên ngựa gỗ xuống.
Bên dưới Lưu Man Man không mặc quần, Ninh Thư dùng đèn pin chiếu qua, liền thấy máu tươi chảy dọc theo đôi chân trắng như tuyết của nàng.
Ninh Thư chạy tới, Lưu Man Man đã thoi thóp.
Ninh Thư có cảm giác buồn nôn, thật không thể tàn nhẫn hơn.
Con ngựa gỗ này không phải một món đồ chơi, mà là một dụng hình rất tàn nhẫn đối với nữ nhân, trên yên ngựa nhô lên một đoạn gậy gỗ dài hơn một thước, đường kính một tấc, nữ tử chịu hình ngồi phía trên, theo chuyển động của ngựa gỗ, gậy gỗ cứng rắn sẽ đập nát tử cung và nội tạng của nữ nhân.
Đây là cách xã hội phong kiến cổ đại đối phó với dâm phụ.
Hơn nữa Lưu Man Man còn đang mang thai.
“Việc này mang theo màu sắc của sự trừng phạt, coi Lưu Man Man như tội phạm mà nghiêm phạt.” 795 nói.
Lưu Man Man bị người cưỡng hiếp, lại còn mang thai, chính là nữ nhân không trung trinh.
Không chỉ trừng phạt Lưu Man Man, còn cưa đôi nam nhân cưỡng hiếp Lưu Man Man rồi.
Ninh Thư cười lạnh một tiếng, tên tội phạm không biết đang trốn ở xó xỉnh nào kia lại còn cho mình là sứ giả chính nghĩa nữa.
“Mau đỡ cô ấy xuống.” Ninh Thư nói.
795 cắt đứt sợi dây, cùng Vương Kiệt đỡ Lưu Man Man xuống.
“Cô ấy không sống được nữa đâu.” 795 nói: “Máu không thể cầm được.”
Máu bên dưới cứ chảy rào rào, chốc lát, chảy thành một vũng.
Sắc mặt Lưu Man Man ngày càng xanh xao, nắm lấy ống quần Ninh Thư: “Cứu tôi với…”
Ninh Thư không nói gì, tay Lưu Man Man đã dính hai mạng người đó.
Lưu Man Man dần dần mất đi hơi thở, phía dưới vẫn không ngừng chảy máu, một mùi máu tanh nồng đậm.
“Có nhiều hung thủ quá.” Ninh Thư nói với 795: “Sao cô ấy lại được đưa đến sân sau, đến đi vệ sinh cô ấy cũng nói mà.”
795 nói: “Chắc là dùng địa đạo.”
Thời gian chết người rất sát nhau, nếu chỉ có một hung thủ, lấy đâu ra nhiều thời gian gây án đến vậy?
Nhất định là một nhóm.
Thi thể của Phan Thìn và Lâm Hạ đã không thấy, có khi họ còn đang nấp quanh đây theo dõi bọn họ.
795 lấy tuyết vùi thi thể lại: “Chúng ta về thôi.”
Ninh Thư cất sợi dây đi, đây là công cụ có khi lại cần dùng.
Trở lại nhà chính, Ninh Thư nói lại chuyện Lưu Man Man với đại thúc, sau đó đứng sang một bên, dựa vào tường.
Phàn Tuấn Dương đi lên lầu tìm đồ đã đi xuống, sắc mặt hắn rất khó coi.
Đương nhiên là không tìm thấy đồ rồi.
Thứ này ở trong tay Giáo Y biến thái, hắn có tìm bằng mắt.Đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, buổi tối lại chết thêm một người, trời cũng đã sáng dần, trời đã sáng.
Ninh Thư cảm giác con mắt sưng ê ẩm, cả đêm không ngủ, lại còn không tu luyện, cơ thể rất khó chịu.
Bà lão và Tiểu Lan đi từ trong nhà ra, nói: “Hôm nay là ngày cuối cùng cho các người ở lại, ăn xong bữa sáng thì các người đi ngay đi.”
Lần này Tiểu Lan không còn mở miệng kêu bà cho người ở lại nữa.
“Được, chúng cháu sẽ rời khỏi đây.” Phàn Tuấn Dương nói.
“Chủ tịch, chúng ta đi thế nào đây?”
“Trước chúng ta đi xe đến, nhưng bây giờ tuyết dày vậy, đâu thể lái xe.”
“Hơn nữa thời tiết như vậy rất dễ lạc đường.”
“Chúng ta đâu có quen nơi này.”
“…”
Mọi người bàn tán ầm ĩ, đi thì rất muốn đi, nhưng đi ra ngoài chưa chắc còn sống sót, tiến lui đều là vách đá vạn trượng.
Chết hết người này đến người khác, đều là bạn học quen thuộc, nỗi sợ ấy thật khó có thể hình dung, luôn cảm giác bản thân sẽ điên lên mất.
“Thầy ơi, chúng ta đi thôi, ở lại chỗ này, sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ xảy ra chuyện.” Phàn Tuấn Dương nói.
Đại thúc gật đầu: “Vậy được, vậy thì đi đi, đi như thế nào đây, đi bộ từng bước một, định đi tới khi nào.”
“Dù là đi bộ cũng phải rời khỏi nơi này.” Phàn Tuấn Dương rất kiên quyết.
“Vậy được.” Đại thúc không hề phản đối.
Lần này bà chủ nhà đã làm đủ đồ ăn, chắc mỗi người có thể ăn ba cái bánh màn thầu.
“Các người đi rồi đừng có trở lại đây nữa.”
Nghĩ đến sau này không còn đồ ăn nữa, mỗi người cầm ba bốn cái bánh màn thầu cất đi, cũng không cần mang nước, khát chỉ cần ăn tuyết là được.
Cái gì không nhiều chứ tuyết thì rất nhiều.
Ninh Thư cất bánh màn thầu đi, dù có Tích Cốc đan, nhưng có càng nhiều lương thực càng tốt.
“Thầy ơi, phải đi thật sao?” Ninh Thư hỏi đại thúc, rời khỏi nơi này, bọn họ làm nhiệm vụ như thế nào đây?
“Ra ngoài đi dạo một chút cũng tốt.” Đại thúc nói.
Ninh Thư:...
Mọi người thu dọn hành lí xong, đứng ở trong sân, đại thúc một thân áo đen đứng ở phía trước, khắp nơi đều là màu trắng xóa, hắn một thân đen sì, quá nổi bật rồi.
Người đầu tiên hung thủ nên tìm là hắn.
Bà lão liền phất tay: “Các người đi mau, đi đi đi...”
“Còn có một sân thi thể nữa, các người cũng lấy đi, lấy đi...” Bà lão thúc giục.
“Tình hình thế này chúng cháu sao có thể mang thi thể đi được.” Phàn Tuấn Dương nói, hắn liếc nhìn Tiểu Lan dựa ở cạnh cửa, xoay người đi.
Đoàn người đạp lên lớp tuyết dày ra khỏi sân, Ninh Thư cảm giác mỗi bước đi rất khó khăn, tuyết ngập hết bắp chân.
Sao tuyết phủ nghiêm trọng như vậy mà phía nhà nước lại không có hành động gì nhỉ.
Ít nhất cũng phải đảm bảo đường có thể đi, cho xúc hết tuyết đọng đi chứ.
Cảm giác thật cách biệt với thế giới bên ngoài.
Ninh Thư bước từng bước một, thấy Giáo Y đại thúc đi trong tuyết ở phía trước, tuyết chỉ che đến mắt bụng chân.
Mẹ kiếp, thật phản khoa học, cao ngất ngưởng như thế mà thể trọng cũng không nhẹ, sao lại không bị lún sâu.
Rốt cuộc hắn là linh hồn hay thể xác?
Cảm giác là thể xác có máu có thịt, nhưng nhiệm vụ giả đều là linh hồn, có lẽ đến khi lớn mạnh như họ, sẽ có được cơ thể của riêng mình.
Thật ngưỡng mộ, thật đố kị!
Đi trong tuyết rất vất vả, đi đến mức thở hổn hển rồi mà vẫn không đi được xa.
Ninh Thư vẫn không hiểu tại sao đại thúc lại dẫn bọn họ rời đi, không làm nhiệm vụ nữa sao? Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.