Trừ khi Gia chủ Ngọc gia Ngọc Hùng Phi nguyện bỏ ra một cái giá lớn cho Ngọc Lưu Ly, lấy được thần đan chữa trị đan điền.
Nhưng cái giá quá lớn, có tài nguyên này chẳng bằng bồi dưỡng ra một cường giả khác.
Ninh Thư lắc đầu, nhìn Ngọc Lưu Ly trên lôi đài.
Đây là phong thái của kẻ thắng.
Ninh Thư không hứng thú xem so tài tiếp đó, mà tìm một nơi vắng vẻ yên tĩnh nằm trên tàng cây.
Lại bắt đầu chiến đấu với cầu nhỏ trong đầu, kết quả đau tới mức ngã từ trên cây xuống.
Ai u!!! Đcmm đau thật chứ.
Đầu óc Ninh Thư trống rỗng, thậm chí mất năng lực suy nghĩ.
Ninh Thư sợ cô chơi tiếp sẽ chơi hỏng linh hồn tan nát luôn.
Ninh Thư đành phải dừng lại, đợi lát nữa thăm dò Ngọc Lưu Ly xem sao.
Ngọc Lưu Ly một đường thẳng tới, trực tiếp xử lý đối thủ, nhận được danh hiệu quán quân.
Phần thưởng là một bình đan dược, cộng thêm một vũ khí, là một vũ khí gần tới cấp thần khí.
Trên đường về nhà, Ninh Thư thấy tâm tình Ngọc Lưu Ly khá tốt, thế là thử hỏi dò: “Ngọc Lưu Ly, ta muốn thương lượng với ngươi một việc.”
“Ngươi nói đi.” Ngọc Lưu Ly gật đầu.
“Lúc chúng ta khế ước là khế ước chủ tớ, dù sao ta cũng là một Thần thú, giờ lại thành người hầu của ngươi. Ta muốn thay đổi khế ước, biến thành khế ước bình đẳng, ngươi thấy sao?”
Nếu biến thành khế ước bình đẳng, cùng lắm lúc cưỡng chế hủy bỏ khế ước chịu chút phản phệ, hao tổn tu vi mà thôi.
Nhưng tu vi có thể luyện lại lần nữa, chỉ cần có thể thoát khỏi khế ước, cái giá đó vẫn được.
Ngọc Lưu Ly nhìn thoáng qua Ninh Thư, sắc mặt lạnh nhạt, nói: “Tới giờ trong lòng ngươi vẫn còn tính toán à?”
“Hơn nữa, muốn khế ước một lần nữa thì phải hủy bỏ khế ước hiện giờ. Thật ra ngươi muốn lừa ta hủy bỏ khế ước đúng không?”
“Vừa hủy xong, ngươi sẽ giết ta luôn.” Ngọc Lưu Ly nhìn Ninh Thư, “Ngươi thấy ta ngu vậy à, ngươi nghĩ ta muốn giữ ngươi bên người lắm đấy, giữ một kẻ lòng dạ xấu xa bên người?”
Ngọc Lưu Ly vẫn có nhận biết rõ ràng với thực lực của mình, tuy có thể đánh bại đám người trong học viện nhưng so với Thần thú còn chênh lệch nhiều lắm.
“Ngươi cảm thấy ta muốn giữ ngươi bên người á? Ngươi đề cao bản thân quá rồi.” Ngọc Lưu Ly bật cười một tiếng.
“Ngươi là Thần thú thật đấy, nhưng ta còn chưa để ngươi vào mắt đâu. Cuối cùng cũng có một ngày ta sẽ mạnh hơn ngươi, cường đại tới mức ngươi không chạm tới.”
Ninh Thư: Nói vậy thì mài thả chị đây đi đi…
Khống chế tính mạng của chị mày còn bảo với chị mày là không nhìn trúng chị đây, trần đời thấy có mình mày.
Biết sau này mi cường đại rồi.
“Tóm lại là không đổi khế ước đúng không?” Ninh Thư hỏi.
“Nếu ngươi biểu hiện tốt thì ta còn cân nhắc một chút tới việc thay đổi khế ước, nhưng thái độ bây giờ của ngươi thì ta không đổi đâu.” Ngọc Lưu Ly nói thẳng.
Ninh Thư rất cáu, sắc mặt khó chịu.
“Dù ngươi bất mãn với ta thì làm được gì nào. Vậy nên ngươi nghĩ cho kỹ đi, phải làm chuyện Thần thú khế ước nên làm thì ta mới cân nhắc thay đổi khế ước.”
Khóe miệng Ninh Thư cười ha một tiếng. Chờ Ngọc Lưu Ly thay đổi khế ước chẳng bằng tự cô xử lý cầu nhỏ trong biển ý thức của cô.
Để Ngọc Lưu Ly thay đổi khế ước còn vô vọng hơn chuyện giải quyết cầu nhỏ trong biển ý thức.
Nếu bên phía Ngọc Lưu Ly không thể đả thông, Ninh Thư cũng tuyệt vọng hoàn toàn rồi.
Sau này sẽ không nhắc tới chuyện thay đổi khế ước nữa.
Chuyện thay đổi khế ước cũng không chịu thì nói gì đến hủy bỏ khế ước.
Xe ngựa dừng trước cửa Ngọc gia, Ngọc gia giờ vô cùng loạn.
Vì Ngọc Lưu Ly hủy căn cơ tu luyện của Ngọc Linh Lung, khiến Ngọc Hùng Phi rất tức giận.
Ngọc Hùng Phi nhìn Ngọc Lưu Ly luôn trưng ra bộ mặt ngang ngạng không sợ trời không sợ đất, nhịn không được nói: “Con bé là tỷ tỷ của ngươi, sao ngươi phải hủy đan điền của nó.”
Ngọc Lung Linh cũng là người Ngọc gia tỉ mỉ bồi dưỡng. Nếu không có gì bất ngờ thì sẽ là lực lượng cường đại của Ngọc gia trong tương lai.
Hủy như bây giờ thì mọi đầu tư trước đó đều đi tong.
Hơn nữa còn là tỷ muội tương tàn, đây mới là chuyện khiến người ta nén giận, ngay cả báo thù xả hận cũng không thể.
Nếu xử phạt Ngọc Lưu Ly thật, hủy đan điền Ngọc Lưu Ly, thì tổn thất vẫn là Ngọc gia.
“Ồ, giờ mới nhớ là tỷ tỷ à. Sao trước đó nàng ta ức hiếp ta, lúc muốn giết ta thì sao không nghĩ tới người muội muội này vậy?” Ngọc Lưu Ly châm chọc nói.
Ngọc Hùng Phi nhìn Ngọc Lưu Ly, thoáng cái già đi rất nhiều, hơi cảm giác tâm lực tiều tụy.
“Ngươi tàn nhẫn quá, thù lớn hơn cũng không thể hủy căn cơ tu luyện của tỷ tỷ ngươi, đây là dạng cừu hận không chết không thôi.” Ánh mắt Ngọc Hùng Phi nhìn Ngọc Lưu Ly rất lạnh lùng.
“Tổ phụ ta cũng là đại nghịch bất đạo, coi nhẹ ngươi, để ngươi bị người ta bắt nạt, ngươi cũng giết ta đi, hoặc hủy căn cơ của ta đi.”
Ngọc Lưu Ly nhíu mày, “Đừng mang bối phận ra dọa ta. Là trưởng bối nhưng không có dáng vẻ của trưởng bối. Trưởng bối nhưng lại không yêu thương còn trông cậy tiểu bối hiếu thuận à?”
“Giờ Ngọc Linh Lung ăn thiệt nên ông đòi công đạo cho nàng ta, thế lúc ta sắp chết trong dãy núi sao không thấy ông ra mặt nói thay ta một lời.” Ngọc Lưu Ly mỉa mai.
Ngọc Hùng Phi hít một hơi thật sâu, quay người vào nhà, đóng cửa lại.
Ngọc Lưu Ly thờ tơ, đi về phía viện của mình.
Ninh Thư đi sau lưng Ngọc Lưu Ly, nhìn bóng lưng thanh lãnh của cô ta.
Ngọc Lưu Ly nhất định cho là toàn bộ người Ngọc gia đều có lỗi với cô ta.
Nhưng cô lười quản chuyện của Ngọc gia, tới giờ cô còn chưa xử xong vụ khế ước đây này.
Ninh Thư lo mình sẽ bị vây trong nhiệm vụ này, linh hồn bị tiêu tán.
Có nên chủ động từ bỏ nhiệm vụ này không?
Nhưng bỏ một cái là phải làm sáu cái.
Mệt mỏi thật đấy, giờ Ninh Thư làm mới làm hai cái nhiệm vụ liên hoàn đã mệt không chịu được.
Linh hồn có phần không gắng gượng nổi.
Rốt cuộc làm thế nào đây a a a!!!
Ninh Thư gào thét trong lòng.
Cô về phòng mình, ngồi xếp bằng trên giường tu luyện, nghe thấy một tiếng thét chói tai cực kỳ bi thương.
Chắc là Ngọc Linh Lung tỉnh lại, biết đan điền của mình đã bị hủy, không tiếp thu được hiện thực này.
Giọng Ngọc Linh Lung y như chim quyên khóc, rít gào tên Ngọc Lưu Ly, nguyền rủa Ngọc Lưu Ly.
Nguyền rủa Ngọc Lưu Ly chết không yên lành.
Sau đó Ninh Thư nghe thấy tiếng mở cửa sát vách, hẳn là Ngọc Lưu Ly muốn ra ngoài.
Ninh Thư nhanh chân xuống giường, mở cửa ra, thấy Ngọc Lưu Ly rời tiểu viện.
Cô vội đuổi theo, xem ra Ngọc Lưu Ly tính bước vào viện của Ngọc Linh Lung.
Ngọc Lưu Ly là kẻ rất nhỏ mọn, nghe thấy tiếng gầm thét nguyền của Ngọc Linh Lung, cô ta chịu để yên mới lạ.
Hơn nữa Ngọc Lưu Ly là đặc công, trên tay đặc công dính máu là chuyện bình thường.
Nếu Ngọc Linh Lung mà nói ra điều gì quá đáng, không chừng sẽ bị Ngọc Lưu Ly rút lưỡi.
Quả nhiên Ngọc Lưu Ly bước tới của viện Ngọc Linh Lung.
Càng tới gần, thanh âm của Ngọc Linh Lung càng khủng bố hơn, từng tiếng hét chói tai vang lên, ẩn chức phẫn uất sâu đậm.
Khiến người ta phải nổi da gà.
Ở thế giới này, thực lực là nền tảng lập thân của một người, nhất là ở dạng gia tộc như Ngọc gia.
Danh Sách Chương: