Mục lục
Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ninh Thư cũng muốn tới học viện tìm tư liệu, ngó xem có cách nào khác giải trừ khế ước không.
Phương pháp khế ước Linh thú được nhân loại phát minh ra, dùng để nô dịch Linh thú.
Nhưng cái cách này lại được pháp tắc thiên địa bảo vệ.
Xe ngựa lắc lư từ từ đi tới học viện.
Hoc viện này chỉ chuyên bồi dưỡng cường giả, có Hoàng tộc cao quý, cũng có bách tính phổ thông, chỉ cần thiên phú đủ tốt là có thể vào học viện.
Cũng có rất nhiều học sinh ở đây được quý tộc, gia tộc mời chào.
Học viện có thể duy trì nhiều năm thế này, kiểu gì cũng có thế lực chống lưng.
Ninh Thư chỉ hứng thú với thư viện của học viện thôi.
Ninh Thư khá sợ cứng đối cứng với cầu nhỏ, cảm giác rất khó chịu.
Cô rất nghi ngờ nhiệm vụ này mình không làm được.
Mòe nó chứ đối đầu với quy tắc thế giới đấy.
Phải thoát khỏi dạng quy tắc này, Ninh Thư nghĩ thôi đã thấy mù mịt tăm tối.
Ninh Thư tựa trên xe ngựa, xe ngựa hơi lắc lư. Ngọc Lưu Ly nhìn cô, “Gần đây trông ngươi mệt mỏi thế, có sai gì ngươi đâu. Ngươi làm gì à?”
Ninh Thư nói: “Do lần trừng phạt trước đó của ngươi đấy, nó khiến linh hồn ta bị thương, tới giờ vẫn chưa hồi phục.”
“Khó chịu thế à?” Ngọc Lưu Ly có vẻ không tin.
“Ngươi chưa thử qua đương nhiên không biết rồi.” Giọng điệu Ninh Thư rất hung hăng. Tương lai có cơ hội chị đây sẽ cho Ngọc Lưu Ly nếm thử đau khổ khi linh hồn bị xé rách.
Ngọc Lưu Ly bảo: “Ngươi nghĩ ta muốn phạt ngươi à? Chẳng phải do ngươi không nghe lời sao.”
Ninh Thư ha ha một tiếng, nhắm mắt lại không nói lời nào.
Xe ngựa lắc lư tới cổng học viện.
Ngọc Lưu Ly duỗi chân đá Ninh Thư rồi tự mình xuống xe ngựa trước.
Ninh Thư mở to mắt, bước xuống xe, vươn vai.
Ngoài cửa học viện có rất nhiều người đang đứng xếp hàng.
Ngọc Linh Lung đi tới, ôn hòa nói: “Lục muội muội, ta dẫn muội tới báo danh.”
Ngọc Lưu Ly từ chối thẳng mặt, “Không cần.”
Làm như không có nàng ta thì không báo danh được ấy. Cô ta là đặc công siêu cấp, có gì mà không làm được.
Ninh Thư vẫn đứng nguyên bất động nhìn Ngọc Lưu Ly đi báo danh.
Ngọc Linh Lung hỏi Ninh Thư: “Lục muội muội không làm khó các hạ chứ?”
Ninh Thư cười híp mắt: “Tiểu nha đầu ngươi hư thật đấy.”
Ngọc Linh Lung mím môi, “Ta…”
“Mưu mô chút là tốt, nhưng nếu tính toán với người khác thì không hay đâu. Một đầu ngón tay của ta cũng có thể bóp chết ngươi, đừng có bày trò khôn vặt trước người mạnh hơn ngươi.”
“Neesy Ngọc Lưu Ly thấy ta giết ngươi, chắc vui lắm đấy.” Ninh Thư dửng dưng nói.
Ngọc Linh Lung đổi sắc mặt, “Ta chưa từng nghĩ muốn tính toán ai cả.”
“Được rồi, ta cũng không giết ngươi thật.” Người muốn giết ngươi thật là Ngọc Lưu Ly cơ.
“Đa tạ tiền bối.”
Ngọc Linh Lung cũng không dám nói gì nhiều với Ninh Thư.
Ngọc Lưu Ly trầm mặt đi tới, trên tay cầm hai tấm bài, quăng một cái cho Ninh Thư.
“Đây là tấm bài nhập học tổ phụ chuẩn bị cho ngươi.”
Ninh Thư lật tới lật lui ngó tấm bài, trên bảng hiệu khắc hai chữ “Khổng Lâm”, “Tổ phụ ngươi cẩn thận ghê.”
Ít ra không như Ngọc Lưu Ly, bắt cô biến thành một con Khổng Tước.
“Chẳng qua tổ phụ thấy ngươi thực lực mạnh mẽ, muốn mời chào thôi.” Ngọc Lưu Ly xùy một tiếng, có vẻ rất mỉa mai.
“Nhưng trong lòng ta thấy thoải mái nha.”
Cố gắng tu luyện là để nắm giữ vận mệnh của mình, được người khác kính ngưỡng.
Không thì rảnh đâu mà khắc khổ tu luyện, ai chơi vậy đâu.
Đối nhân xử thế cũng là một loại học vấn.
Mạnh mẽ như Ngọc Lưu Ly thì người ta bảo thẳng thắn, cao ngạo lạnh lùng, vì cô ta có tư cách để khinh người.
Còn yếu đã bị chụp bao đánh thành đầu heo từ lâu rồi.
Có chỗ tốt như vậy mới đáng để cố gắng tu luyện, không thì sao Ngọc Lưu Ly phải tu luyện cường đại, tại sao phải nghịch thiên?
“Mới vậy thôi đã lấy lòng ngươi được rồi, thật không có cốt khí.” Ngọc Lưu Ly giễu cợt.
“Cái này gọi là người kính ta một thước, ta kính người một trượng.” Không ai đánh kẻ mặt cười.
Còn loại thô lỗ như Ngọc Lưu Ly chỉ hếch mặt lên tận trời.
Gì mà trâu bò khí phách của Ngọc Lưu Ly trước mặt Ninh Thư y như đám thô bỉ, cộng thêm bệnh công chúa trầm trọng.
Gì mà thuận ta thì sống nghịch ta thì chết.
Ngọc Lưu Ly nhếch môi hai cái, “Ngươi đang châm chọc ta đối xử không tốt với ngươi à?”
“Nhưng đừng quên, ngươi là Thần thú khế ước của ta.”
Ninh Thư lười biếng nói: “Ngoài khế ước ra chúng ta chẳng có tình cảm gì cả.”
Ngay chút ôn hòa Ngọc Lưu Ly cũng không chịu cho, còn nghĩ người ta muốn thần phục trước khí phách của cô ta.
Ngọc Lưu Ly chưa bao giờ nghĩ tới việc nâng cao thực lực cho cô, linh hồn cô bị hao tổn cũng không thấy Ngọc Lưu Ly tìm Linh vật bảo dưỡng linh hồn.
Ỷ vào khế ước chủ tớ để sai khiến người ta, còn muốn người ta chiều theo phục tùng hết mực.
Chuyện tốt trên đời đều vào tay mài hết.
Ngọc Lưu Ly nhìn Ninh Thư, “Ta thấy từ khi ngươi lén gặp Ngọc Linh Lung thì quái gở hẳn ra.”
“Ta nói cho ngươi biết, con người ta không chấp nhận việc phản bội đâu, dù chỉ một chút phản bội cũng không được. Người theo bên cạnh ta phải tín nhiệm lẫn nhau, có thể giao lưng cho nhau.” Ngọc Lưu Ly nâng cằm lên, nhìn Ninh Thư, “Ta rất nghiêm túc đấy.”

“Nếu ta phát hiện ngươi phản bội ta, ta sẽ không dễ tha đâu.”
Ninh Thư: Chị đây thần phục ngươi lúc nào thế…
“Người trong lòng ngươi cưỡi da tôm tới đón ngươi kìa.” Ninh Thư hất cằm về một phía.
Ngọc Lưu Ly khó hiểu, quay đầu nhìn về phía một nam tử đang đi tới chỗ cô ta, phía sau là một số người.
Ngũ điện hạ đi thẳng tới chỗ Ngọc Lưu Ly, đứng trước mặt cô ta.
“Ta nghe tổ phụ ngươi nói ngươi tới học viện tu luyện?” Ngũ điện hạ hỏi Ngọc Lưu Ly.
Ngọc Lưu Ly lạnh lùng nghiêm mặt, hơi mất kiễn nhẫn: “Đã biết rồi còn tới hỏi ta làm gì.”
Ninh Thư đứng cạnh nhìn. Ngũ điện hạ này quả thực là rộng phượng giữa thiên hạ, tướng mạo anh tuấn, lại thêm thiên phú tuyệt đỉnh.
Là tiểu tử không tệ, tiếc là đã định sẵn yêu mà không có được Ngọc Lưu Ly.
Dù Ngũ điện hạ có tốt đi chăng nữa, nhưng vẫn không đủ so với sợi tàn hồn trong biển ý thức của Ngọc Lưu Ly.
Sợi u hồn kia mới gọi là phong hoa tuyệt đại, thực lực cường đại.
Quan trọng là có thể đè ép được tính tình Ngọc Lưu Ly.
Ngũ điện hạ bị bốp một cái vào mặt, bình thường hắn ta đều được người ta tâng bốc, kiểu không nể mặt mũi thế này khiến sắc mặt Ngũ điện hạ không tốt lắm.
“Đây là ai thế?” Ngũ điện hạ nhìn Ninh Thư.
Ninh Thư trực tiếp nói: “Ta là khế ước thú của nàng ta, ngoài ra không có quan hệ gì khác.”
“Linh thú có thể hóa hình?” Ngũ điện hạ híp mắt, vẻ mặt nghi ngờ.
“Ngươi định nói gì nữa không? Không thì ta đi đây.” Ngọc Lưu Ly quay đầu đi thẳng.
Nói thêm câu nào với trai đểu cũng thấy phí thời gian.
Ninh Thư lướt qua Ngũ điện hạ. Sắc mặt Ngũ điện hạ sầm sì, nhưng cuối cùng không nổi giận mà hất tay áo rời đi.
Ninh Thư từ tốn đuổi theo Ngọc Lưu Ly.
Trên đường có rất nhiều nữ tử nhìn về phía Ninh Thư, đều xúm lại thầm thì.
Người ủy thác đẹp mã thật đấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK