Cơm trong mũi phun ra rơi cả vào hộp cơm nhầy nhụa, không ăn nổi nữa, Trần Thuật dọn dẹp bàn, rót một cốc nước ấm đặt trên bàn làm việc.
Bàn làm việc chính là bàn ăn, khi ăn thì nó thành bàn ăn, khi làm việc nó thành bàn làm việc. Trí tuệ của nhân dân lao động là vô cùng vô tận, dù sao bình thường họ không cầu kỳ lắm.
Trần Thuật rút bản thảo viết dang dở trên giá sách ra, cầm lấy bút muốn viết tiếp câu chuyện mình đã viết quá nửa.
Nhưng dù trong lòng đang có vô vàn cảm xúc, có vô số thứ muốn viết ra, nhưng Trần Thuật ngồi rất lâu không biết phải viết như thế nào.
Nỗ lực khống chế bản thân đừng nghĩ, nhưng trong đầu vẫn không ngừng hiện lên từng chi tiết nhỏ nhất khi hai người ở bên nhau. Có lẽ những hình ảnh đó sớm khắc vào trong xương, thành một phần thân thể y, đó là mối tình đầu của y, đẹp đẽ sâu đậm, khắc cốt ghi lòng.
“ Trần Thuật, em thích anh.”
“ Mũi anh vừa to vừa tròn, như mõm heo ấy, sau này em gọi anh là Đầu Heo.”
“ Trần Thuật, tuần trăng mật chúng ta du lịch Pari nhé? Nếu không thì đi Florence ...”
Mắt Trần Thuật lại đỏ hoe, nhìn gian phòng tổ ấm hạnh phúc ấm áp mà hai người khổ công gây dựng, vậy mà bỗng chốc trống trải, lời thề non hẹn biển còn bên tai mà người đã không còn.
Bọn họ tính cả rồi, đợi công việc ổn định hơn chút, trong túi có chút tích lũy, bọn họ sẽ lấy giấy kết hôn, vậy mà thế này đây, Trần Thuật nhếch môi cười cay đắng tự lầm bẩm:” Sao lại như thế được, nói không thích nữa là liền không thích nữa được sao?”
Lại chạy vội vào phòng vệ sinh dùng nước lạnh cố ép mình không được suy nghĩ nữa, khi ra đã khôi phục bình tĩnh.
Trần Thuật nhặt bút lên, chăm chú viết lên trờ giầy trắng.
Hôm nay là hai năm chín mươi mốt ngày tới Hoa Thành.
Hôm nay là năm năm mười bảy buổi sáng yêu nhau.
Hôm nay rơi cái gót giày .... Hôm nay lần đầu thất tình.
Viết xong những dòng chữ đó, Trần Thuật nằm vật ra sàn nhà, muốn quên đi tất cả, bất kể là ngọt bùi chua cay, chỉ có điều trong đầu lúc nào cũng hiện lên khuôn mặt xinh đẹp, nụ cười đơn thuần ngốc nghếch đó, muốn xóa cũng không cách nào xóa đi được!
Bạn gái y, Lăng Thần, cô gái ấy giống như tên mình, ôn nhu dịu dàng thuần khiết như ánh nắng mai, cô bé ngốc nhếch ấy làm y yêu thương mà sợ rằng, nếu không có y bên cạnh, người ta dùng một củ khoai lang nướng mà lừa đi mất.
Cô gái ấy đã từng là cả thế giới của y, là động lực y phấn đấu.
Giờ tất cả không còn nữa rồi.
Dằn vặt, thống khổ, hoài niệm, chua chát và cả giận dữ ... cả buổi chiều cứ thế trôi qua một cách mơ mơ hồ hồ, bữa trưa mới ăn vài miếng, thật là toàn thần y trống rỗng mà chẳng có tí cảm giác đói bụng nào, hoặc là cái cảm giác đó lại là thứ khiến tâm tình y dễ chịu hơn phần nào.
Khi Trần Thuật ngủ mơ mơ màng màng chẳng biết tỉnh hay ngủ thì chuông di động reo lên bên gối, đưa tay lấy di động, nhận máy cực kỳ gắt gọng quát vào máy như trút hết bực tức vào người bên kia:” A lô ...”
“ Trần Thuật ...” Giọng Thang Đại Hải hơi khựng lại, sau đó quát:” Cậu không nói chuyện tử tế được à? Dọa chết thằng em của tôi rồi, nó mà không lên được nữa là cậu phải đền.”
“ Có gì thì nói mau, không có thì xéo.” Dù bề ngoài cố tỏ ra không hề gì, song tâm tình Trần Thuật hiện giờ cực kỳ tồi tệ, người không vui có đặc quyền trước mặt bạn thân của mình, ví như có thể ngang ngược quát tháo, có thể chửi bới om xòm, có thể ăn cơm không trả tiền, có thể uống say nôn khắp nơi:
“ Cậu ở đâu đấy, tới đây hát.” Thang Đại Hải giọng oang oang nói vào ống nghe:” Có cả Như Ý nữa, chỗ cũ, phòng 717.”
Không cho Trần Thuật thời gian trả lời, bên kia cúp máy luôn.
Trần Thuật cầm điện thoại do dự.
Đi à? Mình thất tình rồi, mình không muốn ra ngoài, mình không muốn gặp bất kỳ một ai hết, mình chỉ muốn nằm đây thôi, nằm cho đến chết luôn cũng được.
Không đi à? Đại Hải đã đặt phòng rồi, Như Ý cũng đã tới rồi, đó là hai người anh em thân thiết nhất của mình, thân như ruột thịt, mình thất tình, mình muốn uống rượu, mình muốn hát tho, mình muốn cùng bạn bè mắng chửi nữ nhân nhẫn tâm đó.
Đi, hay là không đi?
Đây là một vấn đề.
Chát!
Trần Thuật tát mặt mình một cái, lý trí biết nếu mình đây thì tâm tình càng tệ hại, y lấy hết nghị lực đứng dậy mặc quần áo rời phòng.
KTV Minh Châu, một nơi giải trí cực kỳ xa hoa ở thành phố Hoa Thành phồn hoa này, bằng vào thu nhập của Trần Thuật với tình trạng nửa thất nghiệp của Lý Như Ý không tiêu phí nổi. Nhưng trong miệng Thang Đại Hải nhà giàu đời hai kiêm người chủ trì ĐTH chuyên mục tình cảm trứ danh thì nơi này thành "cứ thấy có chút vị văn hóa.", tiền với hắn mà nói chưa tới mức như rác nhưng cũng chẳng khác là bao.
Cha hắn không phải người giàu nhất thì chắc chắn là một trong ba người giàu nhất cái thành phố giàu có này.
Đó là kiến trúc bảy tầng, gọi là KTV nhưng còn có cả sàn nhảy, quán bar, sân tennis trong nhà … v..v..v... địa điểm thu hút giới nhà giàu Hoa Thành tới hưởng thụ cuộc sống về đêm.
Trần Thuật xuống xe taxi bước lên bậc thềm cao của KTV, vừa ngước đầu lên thì thấy hai cô gái, chẳng biết có phải trời quá nóng không, hai cô gái tuổi tuyệt đối chưa quá 20 ăn mặc vô cùng mát mẻ, cái váy ngắn cũn cỡn làm y ở dưới nhìn lên thấy non nửa cái mông, tay trong tay ríu rít nói cười, nghe giọng chắc chắn là nữ sinh.
Không ít cặp mắt đóng đinh vào thân hình mơn mởn hai cô gái, bọn họ chẳng đề ý, vừa vào trong uốn éo thân hình, tới sàn nhảy ở tầng một, tham gia đám đông cuồng loạn.
Chỗ ồn ào đó không phải là mục tiêu, Trần Thuật tới quầy tiếp tân báo số phòng. Thang Đại Hải là khách quen ở đây rồi, còn là loại khách vip nhất, tiếp tân xinh đẹp lập tức gọi một phục vụ viên cũng xinh đẹp chẳng kém tới dẫn đường cho Trần Thuật.