“ Em biết anh hận em.” Lăng Thần cố sức bình tĩnh nói:” Cũng hận Vương Tín, hận Hoa Mỹ, hận tất cả đã trải qua.” “ Cô xứng sao?” Trần Thuật vẫn chỉ nói ba chữ đó: Lăng Thần lần đầu tiên biết được, ba chữ đơn giản lại có thể gây cho người ta sát thương lớn như vậy. Trần Thuật tiếp tục:” Vương Tín xứng sao? Hoa Mỹ xứng sao?” Lăng Thần có cảm giác muốn trào nước mắt. “ Còn nữa, đừng có đem cô với Vương Tín đặt vào những chuyện ta đã trải qua ... Cô là cô, Vương
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.