Lần này tới lượt Lạc Kiệt choáng váng, bị Trần Thuật đánh cho trở tay không kịp.
Thằng nhãi con này có dã tâm lớn.
“ Thú vị lắm, hết sức thú vị đấy.” Lạc Kiệt sau khi có kết luận, muối mặt rụt tay phải về, đưa tay ra hồi lâu, có chút mỏi, không thoải mái, nhưng sao khó chịu bằng tâm trạng hắn bây giờ, hỏi lại lần nữa:” Trần Thuật phải không?”
“ Trần trong trần niên cựu sự, Thuật trong tự thuật, nói ít, sống tốt.” Trần Thuật giới thiệu lại bản thân:
“ Tốt, Trần Thuật, phó tổng giám Trần, tôi nhớ cậu rồi.” Lạc Kiệt nâng kính che dấu phẫn nộ:” Lần nữa đại biểu phòng kế hoạch hoan nghênh phó tổng giám Trần, hi vọng cậu sớm ngày hòa nhập vào phòng kế hoạch, đóng góp cho phòng chúng ta. Nếu như gặp phải khó khăn gì, kịp thời nói với tôi, tôi sẽ nghỉ cách giải quyết cho cậu.”
“ Nhất định rồi.” Trần Thuật gật đầu:” Cám ơn tổng giám Lạc.”
Lạc Kiệt quay sang Lâm Kỳ cười vui vẻ:” Cám ơn giám đốc Lâm đưa phó tổng giám Trần tới chỗ chúng tôi, thanh niên tuấn kiệt như thế, tôi cảm kích bất tận.”
“ Ha ha ha, đây là ý của cao tầng tập đoàn, tôi chỉ là chân chạy.” Lâm Kỳ tỏ rõ thái độ đứng ngoài cuộc, như hắn đã nói trước rồi, muốn hắn lên tiếng nói đỡ Trần Thuật trong xung đột với Lạc Kiệt là không thể, nên hắn hoàn toàn thoải mái:
Lạc Kiệt gật gù, quét mắt nhìn quanh:” Đứng đây làm gì, xong hết việc rồi à?”
Chớp mắt phòng hội nghị biến mất quá nửa.
Ánh mắt Lạc Kiệt chiếu thẳng vào Trần Thuật một cái, quay đầu đi luôn, không nói không rằng.
Lâm Kỳ đi tới vỗ vai Trần Thuật:” Ài, không ngờ mới ngày đầu đi làm đã va chạm lớn với Lạc Kiệt như thế ... Chúng ta làm công kiếm tiền thôi, cần gì chấp loại người đó, nhẫn nhịn chút là thiên hạ thái bình.”
Trần Thuật mặt âm trầm:” Giám đốc Lâm, anh cũng thấy rồi đấy, hắn vừa vào một cái đã buông lời khó nghe, nói anh lén lén lút lút, anh là giám đốc phòng nhân lực, đưa nhân viên mới tới nhậm chức giới thiệu với mọi người là trình tự bình thường, hắn làm thế không phải bẽ mặt anh à?”
“Tôi do anh tuyển vào, hắn nói gì tôi không sao, dù sao tôi là người mới, bị hắn dằn mặt là bình thường, nhưng mà hắn nói anh như thế là vô lễ, không chấp nhận được.”
Ài dà, sao tự nhiên biến thành ân oán của mình với Lạc Kiệt rồi, Lâm Kỳ thất kinh, vội vàng khuyên:” Đừng kích động, Trần Thuật, cậu đừng kích động, tính Lạc Kiệt là như thế đấy, chúng tôi quen nhau lâu rồi, mọi người đùa với nhau thôi. Cậu đừng để vào trong lòng. Còn nữa, giờ cậu đắc tội với Lạc Kiệt, tôi e cậu khó sống ở phòng kế hoạch.”
Trần Thuật cười nhạt:” Tôi rất mong chung sống hòa bình với hắn, anh nói cho tôi biết thân phận của hắn, tôi mới chủ động nhiệt tình chào hỏi hắn ... Kết quả thế nào?”
“Hắn mắng chửi tôi như con cháu hắn vậy, nếu tôi vâng dạ với hắn, anh thấy tôi còn có chỗ đứng ở nơi này nữa sao? Nếu trong phòng chỉ có ba người chúng ta đã đành, tôi nhường, tôi nhịn, nhưng mấy chục người đang nhìn vào, nếu tôi không định sau này ngồi không ăn lương thì chỉ còn cách học theo tiền nhiệm từ chức luôn cho rồi.”
“ Đừng kích động, đừng kích động.” Ái dà, nếu Trần Thuật đi luôn ngày đầu nhậm chức thì phiền cho hắn lắm, Lâm Kỳ lần nữa vỗ vai Trần Thuật:” Cả hai đều là người cá tính, lần đầu gặp mặt phát sinh xung đột cũng có gì đâu, tiếp xúc lâu, biết đâu biết đâu lại thành bạn bè tốt? Đúng không? Công ty tuyển cậu vào không phải là để làm thân với người ta, mà là để làm việc, làm cho tốt công tác phòng kế hoạch.”
“ Tôi hiểu rồi.” Trần Thuật chân thành tiếp nhận:” Tôi do giám đốc Lâm tuyển vào, nhất định không để anh mất mặt, tôi sẽ làm tốt, cho cả công ty thấy được thành tích của phòng kế hoạch.”
“ Phải như thế, được rồi, cậu nhanh chóng vào trạng thái công tác đi, tôi còn có việc, không bồi tiếp cậu được nữa.”
“ Để tôi tiễn anh.” Trần Thuật tỏ ra hết sức kính trọng Lâm Kỳ:
“ Không cần đâu, công tác quan trọng hơn.” Lâm Kỳ xua tay, đi như chạy, không quay đầu lại lần nào:
Đi vào thang máy rồi Lâm Kỳ mới có được cảm giác an toàn, nhìn ra ngoài mấy lượt, vội vàng ấn nút, cứ như sợ Trần Thuật chạy theo mình vậy.
"Thằng khốn kiếp đó." Cửa thang máy đóng lại, từ từ đi lên, Lâm Kỳ chửi om xòm trong lòng, mới tới đã gây sự với Lạc Kiệt, lại còn muốn kéo mình xuống nước à, đúng là thứ khốn kiếp.
Lâm Kỳ vừa mới trở về tầng nhân sự thì trợ lý lập tức đi tới:
“ Giám đốc Lâm, Bạch gia tới, đang ở văn phòng đợi anh.”
“ Sao?”
Suýt nữa Lâm Kỳ quay đầu bỏ chạy, mấy ngày qua làm sao thế? Khổng Nhược Khuê quanh năm không thấy mặt đột nhiên can dự vào sự vụ công ty, Lạc Kiệt vừa xuất hiện đã đâm Trần Thuật một phát. Giờ Bạch Khởi Nguyên như rồng thần thấy đầu chẳng thấy đuôi lại ngồi trong văn phòng mình?
Rốt cuộc mình trêu chọc vào ai chứ?
" 15 này nhất định phải tới chùa dâng hương."
Lâm Kỳ đẩy cửa vào văn phòng, thấy Bạch Khởi Nguyên dáng người cao lớn hình tượng tuấn lãng đang ngồi trên ghế sô pha đọc tạp chí. Đó là tạp chí Thời Thượng, đối tác lâu năm của Đông Chính, chuyên môn mời Bạch Khởi Nguyên và Khổng Khuê chụp ảnh trang bìa số mới nhất. Cuốn tạp chí này đưa tới mấy ngày rồi, không biết Bạch Khởi Nguyên xem cái gì trong đó.
“ Bạch gia, sao hôm nay lại tới chỗ tôi thị sát thế này? Anh tới làm cho văn phòng tôi tinh quang lấp lánh, không mở mắt ra được.” Quan hệ hai người khá thân thuộc rồi, Lâm Kỳ thân thiết chào hỏi:
“ Quấy rầy giám đốc Lâm làm việc rồi.” Bạch Khởi Nguyên bỏ tạp chí xuống, mặt áy náy nói:
“ Bạch gia nói thế, nếu để fan hâm mộ của anh nghe thấy, tôi ra đường bị ném đá mất ... Bao nhiêu người muốn gặp anh ăn một bữa cơm, đây là phúc tu cả đời không được.” Lâm Kỳ không rõ mục đích vị đại gia này tới đây, cho nên đành nói mấy câu hoa mỹ quanh co, vì là công ty truyền thông điện ảnh, cho nên người trong công ty đều như nhiễm tính biểu diễn của nghệ sĩ, nịnh bợ tâng bốc tới tận mây xanh:
“ Là thế này.” Bạch Khởi Nguyên châm chước câu từ:” Nghe nói công ty vừa tuyển một vị phó tổng giám?”