Nếu Thang Đại Hải đã bảo mình không cần phải tới nữa thì Trần Thuật cũng khỏi đi cho đỡ phiền. Dù sao chân to bị thương nghiệm trọng như thế, mình bỏ đi thật không phải, lỡ chẳng may lại có chuyện gì thì sao? Mưa to thế kia, đi đường rất không an toàn .... Vậy ở lại là đúng rồi. Trần Thuật đã giúp Khổng Nhược Khuê kiểm tra hết chỗ bị thương, thấy không có vết thương nào nghiêm trọng mới yên tâm, chỉ cái chân bó bột:” Chỗ này thế nào rồi?” “ Không còn đau nữa. Vốn bị
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.