Khổng Nhược Khuê cầm cốc nước lên uống, đột nhiên cảm giác bụng không được thoải mái lắm, cô đặt cốc nước xuống, ánh mắt cổ quái nhìn Trần Thuật, mím môi không nói gì. Nhưng càng nhịn, cảm giác lại càng cường liệt. Giống như trên mặt có cái mụn, khi không phát hiện ra nó, nó muốn mọc thế nào thì mọc. Khi phát hiện ra sự tồn tại của nó rồi, chỉ muốn xé toạc ra. Còn muốn áp chế, cảm giác đó càng không sao đè nén được. “ Lúc tôi bị bệnh cũng thế, vừa muốn bạn bè tới,
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.