Trần Thuật nhớ rất dai, nhớ rất tốt, cảm xúc tựa hồ cũng mới nguyên cùng ký ức:” Anh và cô bé ấy cứ thế, như chó với mèo, nhưng rồi về sau, cô ấy thành đại tỷ của đám nữ sinh trong lớp, cả đứa em họ của anh cũng thành cái đuôi của cô ấy ... Cho nên bọn anh không dám trêu chọc nữa.” Khổng Nhược Khuê đắc ý:” Coi như anh thông minh.” Trần Thuật đưa tay sờ vết xẹo hình tam giác trên tán:” Khi đó anh không ngờ có một ngày cứu cô ấy, hôm đó
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.