“ Hay là chúng ta kiện cái công ty kia, nghĩ cách giải trừ hợp đồng?” Thang Đại Hải kiến nghị, hắn muốn giúp Lý Như Ý lâu lắm rồi, chỉ là tên đó quá cố chấp:
“ Đúng.” Trần Thuật cũng khuyên:” Hợp đồng của anh còn những 8 năm, đời người được mấy cái 8 năm chứ?”
“ Không cần.” Lý Như Ý vẫn từ chối như trước:” Giải trừ hợp đồng cần bồi thường, bọn họ không giúp tôi kiếm tiền, tôi lại phải cho họ tiền à, đừng hòng.”
Thang Đại Hải vỗ ngực đảm bảo:” Không cần cậu bỏ tiền, để tôi. Tôi bảo ban pháp luật của công ty giúp cậu giải quyết, sau này cậu tự do rồi kiếm tiền trả tôi là được.”
Lý Như Ý vẫn kiên định từ chối:” Bọn họ ức hiếp tôi, sau đó tôi vì muốn thoát khỏi họ mà cho họ khoản tiền lớn à? Tôi không làm.”
“ Lý Như Ý.” Thang Đại Hải đặt mạnh chai bia lên bàn, bực mình vì cái đầu óc sơ cứng của tên này:” Cần gì phải đấu với loại tiểu nhân ấy, tôi giúp cậu giải quyết vấn đề hợp đồng, cậu giải thoát rồi thống khoái diễn phim diễn kịch, kiếm tiền ... Đừng để chết vì uất ức. Tôi tin vào thực lực của cậu, tôi tin cậu nhất định sẽ nổi tiếng lớn. Đợi khi cậu hot rồi, trả lại cho tôi cả vốn lẫn lãi.”
“ Không.” Lý Như Ý lắc đầu, giọng chua chát:” Trong cái nghề này diễn xuất tốt chắc gì đã hot.”
Trần Thuật nghe một bên muốn cho vay tiền một bên nhất định không nhận làm bật cười, Lý Như Ý ít nói bướng bỉnh, dùng lời Thang Đại Hải là " đây là cục đá thối nhất trong nhà xí", còn nói trước kia hắn không hiểu câu này nghĩa là gì, sau khi gặp được Lý Như Ý liền có nhận thức tỉnh táo.
Thang Đại Hải giận cá chém thớt:” Trần Thuật, cậu còn mặt mũi mà cười nữa à? Cậu thấy buồn cười lắm à? Cậu khác quái gì Như Ý? Này, tôi nói hai cậu làm sao thế hả? Anh em với nhau sao phải khách khí như thế, các cậu gặp khó khăn, tôi đưa tay ra đỡ các cậu thì sao nào? Các cậu cứ đẩy tôi ra là sao?”
“ Chỉ cần một cú điện thoại, tôi có thể an bài công việc cho Trần Thuật, chỉ cần tôi ra mặt, đội ngũ pháp luật của nhà tôi có thể giúp Như Ý giải trừ hợp đồng. Tôi là ai? Tôi là đại thiếu gia của tập đoàn Phúc Tinh, đệ nhất công tử gia của Hoa Thành. Các cậu có cần cắn răng chịu đựng thế không? Các cậu không khó chịu thì tôi nhìn khó chịu.”
“ Đại Hải ...” Trần Thuật vỗ vai người anh em:
Thang Đạt Hải gạt tay y ra:” Đừng gọi tôi là Đại Hải, làm như chúng ta thân thiết lắm vậy. Các cậu phải để tôi trả nợ chứ, mạng tôi do hai cậu cứu về, món nợ này không trả, các cậu định cố ý làm tôi áy náy cả đời đấy à, cố ý làm tôi khó chịu phải không?”
Lý Như Ý đặt chai bia xuống, không nói gì, nhìn Trần Thuật, ý bảo y nói đi.
“ Chúng ta nên tính toán nhanh chậm trước sau.” Trần Thuật cười khổ:” Chuyện của Như Ý khá nghiêm trọng, thanh xuân tươi đẹp không nên lỡ dở, tuổi già xuống sắc không cách nào đứng chân ở giới giải trí nữa. Mỗi năm bao nhiêu gương mặt mới xuất hiện, trẻ trung hơn, nhiệt huyết hơn, tham vọng hơn, nghỉ một năm là chết người, huống hồ tám năm. Thế nên anh giúp Như Ý trước đi.”
“ Giúp Trần Thuật ấy, dù sao tôi đã thế mấy năm rồi, quen rồi, chuyện của cậu cần kíp hơn, giúp cậu ấy trước đi.” Lý Như Ý lại thong thả uống bia:
“ Biết gì không?” Thang Đại Hải nhìn cả hai, chém tay một phát:” Tôi tuyệt giao với các cậu.”
Nói rồi mở chai bia mới tu ừng ực.
Không phải vì tôn nghiêm của nam nhân mà Trần Thuật từ chối giúp đỡ của Thang Đại Hải, mà là nghề nghiệp không phù hợp, bốn năm học truyền thông tin tức, sau khi tốt nghiệp cũng làm việc ở tập đoàn giải trí truyền thông.
Nếu nhờ cha Thang Đại Hải giúp, chuyển sang làm việc ở tập đoàn thực phẩm, y làm được cái gì ở đó? Chẳng lẽ mỗi ngày cầm cốc trà xem tờ báo đợi đến cuối tháng lĩnh lương?
Không, Trần Thuật không muốn cuộc sống như thế, y tuy không phải là người có tham vọng dã tâm, nhưng y có lý tưởng và theo đuổi, y có sự nghiệp muốn thành tựu.
Còn nữa, nếu y tiếp nhận an bài này, càng chứng minh Lăng Thần rời bỏ y là "biết nhìn xa " à?
Trần Thuật không muốn chứng minh với Lăng Thần cái gì hết, cô gái đó không xứng đáng để y phải bận lòng, mà muốn chứng minh với người quan tâm thực sự tới mình ... Trần Thuật này là người tài giỏi.
Lý Như Ý thì từ chối Thang Đại Hải giúp đỡ vì thể diện, hắn cực kỳ sĩ diện, thuộc loại mà chúng ta hay nói "thà chết đói chứ không nhận đồ bố thí". Chứ nếu hắn không sĩ diện, chịu thỏa hiệp thì với gương mặt đẹp như Phan An kia, công ty đem toàn bộ nguồn lực đổ vào hắn, sớm hót hòn họt rồi.
Chính vì hắn kiêu ngạo, cho nên mới không muốn cúi đầu với công ty, càng không muốn bạn bè vì mình phải đền khoản tiền lớn.
Chủ yếu nhất là, cả hai đều rõ, bất kể là giúp ai, Thang Đại Hải đều phải đi nhờ cha hắn, hắn chưa bao giờ vì bản thân cúi đầu với cha mình, nhưng vì bạn mà phải cúi đầu.
Đó mới là điều mà cả hai bọn họ không muốn nhìn thấy.
Nói tới cứng đầu cố chấp, tuy ba người biểu hiện ra theo cách khác nhau, tựu chung bản chất đều giống nhau.
Chứ còn sao nữa, hai người bọn họ cũng nhiều lần khuyên Thang Đại Hải bỏ cái nghề chủ trì chẳng kiếm được bao nhiều tiền kia đi, về mà kế thừa cái tập đoàn bạc tỉ, rồi giống như đám đại thiếu gia nhà địa chủ, mỗi ngày dẫn đám cẩu nô tài nghênh ngang ra phố, trêu ghẹo gái nhà lành ...
Trần Thuật và Lý Như Ý đều vỗ ngực đảm bảo, bọn họ không ngại làm cẩu nô tài bên cạnh Thang đại thiếu gia.
Đó mới là anh em.
Thấy mình không cách nào thuyết phục được hai tên cứng đầu này, Thang Đại Hải chẳng buồn tốn công ở chủ đề này nữa, sự kiên nhẫn xưa nay luôn là điểm yếu của hắn, bảo Trần Thuật:” Nếu chuyện đã được giải quyết, Vương Tín công khai xin lỗi trong giới, vậy cậu cũng có thể tìm công việc mới rồi.”
“ Không lạc quan thế đâu.” Trần Thuật lần này thực sự ngã đau tới tỉnh người rồi, nhìn cuộc đời không đơn giản nữa, chuyện gì cũng thận trọng hơn, ít nhất tâm thái một lần bị rắn cắn, ba năm sợ dây thừng này còn theo y một thời gian nữa:” Vương Tín xin lỗi tôi, chỉ nói là bị người dưới che mắt hoặc là tin tức nhầm lẫn. Nhưng xí nghiệp trong nghề, bọn họ chẳng lẽ đi tin vào một lời giải thích như vậy à?”