“ Tôi hiểu, tôi không để những chuyện nhỏ nhặt đó ở trong lòng.” Lạc Kiệt muốn kết thúc cuộc đối thoại này, hắn thấy nói chuyện với Trần Thuật thêm một chữ, tuổi thọ của mình sẽ giảm đi một giây: Nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng dừng. “ Cám ơn tổng giám Lạc.” Trần Thuật cười thật tươi:” Tôi biết tổng giám Lạc gần đây công tác bận rộn, không cần để chuyện cơm liên hoan của tôi trong lòng nữa ... Tổng giám Lạc, tối nay có tiếp tục tăng ca chứ?” Câu này làm Lạc Kiệt không cách
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.