Khổng Nhược Khuê nghiêng đầu nhìn bộ dạng si ngốc của Trần Thuật, cười rất đắc ý:” Có phải nghe tới mê rồi không?” “ Quá hay.” Trần Thuật hoàn hồn:” Dễ nghe như hát nhép vậy.” “ Anh có ý gì thế, bản tiểu thư đây không thèm hát nhép nhé, tôi từ nhỏ đã luyện giọng, về sau hát ca khúc thịnh hành, bỏ công sức không ít.” “ Tôi ví von vậy thôi mà.: Trần Thuật chân thành nói:” Cô có thể đứng trên vũ đài hào quang vạn trượng đó, đâu phải là một chuyện dễ dàng, cạnh tranh
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.