Trần Thuật ...” Vương Tín nổi giận quát tháo, nhưng giận thì làm cái gì, Trần Thuật không buồn quay đầu lại lấy một cái, hắn đứng trơ ra đó nhìn Trần Thuật lái xe qua trước mặt: Đến khi đuôi xe biến mất rồi, Vương Tín mới từ trạng thái phẫn uất hồi tỉnh. “ Quân khốn kiếp.” Hắn ném giỏ hoa quả về phía xe Trần Thuật rời đi, giấy bóng kính rách toạc làm vải, việt quất, dâu tây trong đó vương vãi khắp nơi. “ Sao lại có loại người đáng ghét như vậy.” Chửi bới vài câu, Vương Tin
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.