“ Anh ... anh ...” Khổng Nhược Khuê huyết áp tăng vọt, hận không thể xông tới ngoạm tên khốn kiếp này một phát, cái loại người gì thế cơ chứ, nam nhân khác rơi vào tình huống này đắc ý còn không kịp, vậy mà hắn làm như thiếu nữ bị cưỡng bức:
Nhưng đột nhiên Khổng Nhược Khuê lại cười gian, khóe môi nhếch lên hết sức tà mị gian xảo, còn ném co Trần Thuật ánh mắt quyến rũ:” Đúng thế, chuyện nên làm đều làm hết rồi, anh muốn thế nào đây?”
“ ....” Trần Thuật như bị sét đánh, hai mắt đờ đẫn, hồi lâu sau kéo chăn chùm lên đầu, kêu lên:” Tôi không còn mặt mũi nhìn ai nữa.”
Cơ mặt Khổng Nhược Khuê không ngừng có giật, hai mắt nhìn cái chăn ngọ nguậy như con sâu đầy sát khí. Đóng kịch, trên đời này có ai đóng kịch mà qua mắt được cô, chợt nhớ ra theo thói quen mình ăn mặc hơi tùy tiện rồi, vươn tay kéo vạt thun thấp xuống chút, nguýt Trần Thuật một cái. Đám đàn ông các anh chỉ thế là giỏi thôi.
“ Di động của tôi đâu?” Trần Thuật thò đầu từ trong chăn ra:
“ Đây.” Khổng Nhược Khuê xoay người đi, rất nhanh ném tới cái iphone cũ, mặt kín ở góc hơi rạn màng nhện, vỏ cũng móp:
Đây là cái di động bị đào thải sau khi Lăng Thần thay chiếc Iphone đời mới.
Sao lại nghĩ tới Lăng Thần chứ? Trần Thuật tự trách mình, nhận lấy di động, quả nhiên có nhiều cuộc gọi lỡ, mở Wechat ra, có mấy tin nhắn của Thang Đại Hải và Lý Như Ý hỏi thăm an toàn của y.
“ Có người tên Thang Đại Hải gọi điện cho anh.” Khổng Nhược Khuê lên tiếng.
Trần Thuật chỉ ờ một tiếng, thuận tay xem lịch sử cuộc gọi sau đó lần nữa kinh ngạc:” Cô nhận máy à?”
“ Ừ.” Khổng Nhược Khuê hoàn toàn không có tự giác của người làm sai:” Chuông cứ đổ mãi, tôi thấy bực nên nghe.”
“ Cô, cô nói gì?”
“ Tôi nói anh bị tôi đưa đi rồi, sau đó cúp máy.”
“ Thanh danh cả đời của tôi.”
Trần Thuật lại chui đầu vào chăn, bằng vào cái miệng rộng của Thang Đại Hải thì chuyến này coi như xong rồi, người ta toàn là nữ nhân uống say bị nam nhân lợi dụng đưa về phòng, mình thì hay rồi …
............... ...............
Khi Trần Thuật ra tới phòng khách, bị sự xa xỉ rộng lớn của nơi này chấn kinh.
Cả phòng khách dài khoảng hai mươi mét một mặt tường là cửa kính sổ kính sát trần đón ánh nắng chan hỏa, sàn gỗ mát lạnh thích chân, tường sơn trắng treo nhiều tranh, có vẻ của Van Gogh. Ở Hoa Thành có một căn nhà như thế phải mấy nghìn vạn, nữ nhân này rốt cuộc là ai? Đại tiểu thư nhà nào sao?
Khổng Nhược Khuê ngồi trước bàn ăn tràn ngập ánh nắng, một quả trứng luộc và cốc sữa bò, một đĩa rau xào không thấy mỡ, nhìn có vẻ rất lành mạnh, trong mắt Trần Thuật lại thấy quá đơn giản.
Không có quẩy rán hoặc một bát mỳ mỡ màng rưới đầy thìa tương ớt cay xé thì làm sao gọi là bữa sáng.
Trần Thuật đi tới ngồi đối diện với Khổng Nhược Khuê, nhìn ngũ quan tinh xảo đẹp đẽ của cô, mắt không quên nhìn liếc qua cặp chân dài miên man kia, nghiêm túc nói:” Tôi tha thứ cho cô.”
“ Phụt ..” Khổng Nhược Khuê vừa uống một ngụm sữa bò phun hết ra ngoài, cuống quít lấy khăn ăn lau miệng cùng vệt sữa trên bàn:” Anh tha thứ cho tôi á? Tôi làm sai cái gì mà cần anh tha thứ?”
“ Vừa rồi tôi đã kiểm tra thân thể, biết cô không làm gì tôi hết.” Nói chuyện này với một cô gái xa lạ, Trần Thuật hơi ngại:” Cho nên tôi tha thứ cho hành vi không được cho phép đã tự ý mang tôi về của cô.”
“ ...” Không Khuê câm nín, cô gặp không biết bao nhiêu người rồi nhưng người này đúng là cực phẩm:
“ Nhưng cô không thể cởi quần áo của tôi, dù sao chúng ta không thân không quen.” Thấy Khổng Khuê không nói gì, Trần Thuật hơi chột dạ, kỳ thực y chỉ tiên hạ thủ vi cường tránh bị người ta đưa điều kiện gì đó, ai biết khi uống say mình làm gì, chỉ là nhìn gương mặt đẹp đẽ kia, khí thế mất đi, nói nhỏ:” Quần áo của tôi đâu?”
“ Giặt rồi.” Khổng Nhược Khuê lạnh giọng đáp gọn, tiếp tục ăn uống:
“ Giặt rồi à?” Trần Thuật hỏi:” Vậy tôi mặc cái gì?”
“ Đó là vấn đề của anh.”
“ Này, cô vô lý thế.”
“ Tôi vô lý à?” Khổng Nhược Khuê sầm mặt, giọng cao lên mấy phần:” Ai mới vô lý?”
Trần Thuật định nói lại thôi, vỗ vỗ cái đầu vẫn đang hơi quay cuồng, chưa hoàn toàn tỉnh hơi men, lại thêm đả kích tình cảm, tâm lý vừa tổn thương và mất cân bằng, chính y cũng thấy mình hành động không giống người bình thường nữa.
Song cái bụng thì vẫn bình thường, réo ùng ục một hồi làm Trần Thuật nhận ra trên bàn có một quả trứng luộc với cốc sữa nữa:” Của tôi đấy à?”
Khổng Nhược Khuê không thèm để ý, gắp rau xanh ăn.
Hôm qua uống quá nhiều , lại nôn liên tục, giờ bụng trống trơn rồi, Trần Thuật không khách khí, cầm dao dĩa lên cắt trứng, không ngờ bên trong vẫn còn lòng đảo, chấm ít muối, ăn rất ngon miệng.
“ Vết xẹo trên trán anh từ đâu ra thế?” Khổng Nhược Khuê ngẩng đầu nhìn vết xẹo mờ hình tam giác trên trán Trần Thuật hỏi:
“ Chó cắn đấy.” Đó là trải nghiệm đau thương của Trần Thuật hồi nhỏ, không ngờ rằng lớn lên biến thành xẹo, chỉ là vết xẹo không lớn nằm khá cao, chỉ cần để tóc hơi dài một chút là che đi, không ảnh hưởng tới tướng mạo:
“ Đau lắm hả?”
“ Chuyện hồi nhỏ ấy mà, quên rồi.”
Khổng Nhược Khuê ừm một tiếng rất khẽ không nói thêm.
Trong không gian thanh bình tĩnh lặng buổi sáng, đôi nam nữ ngồi ăn sáng bên cửa sổ ngập tràn, nữ diễm lệ vô song, nam anh tuần nho nhã, một cảnh tưởng lãng mạn thường thấy trong các bộ phim tình cảm.
Cạnh.
Đúng lúc này cửa phòng bị đẩy ra, một bác gái trung niên chừng trên dưới 50, vừa béo vừa thấp, trông có chút quê mùa, kéo cái xe chở rau đi vào, cười nói:” Tiểu Khuê, dậy sớm thế?”
Khổng Nhược Khuê thân thiết đáp:” Dạ, dì Hai, đã bảo hôm nay dì tới muộn chút cơ mà.”
“ Dì còn định tới làm bữa sáng cho cháu, không ngờ cháu ăn rồi.” Dì Hai cho rau vào bếp ở tủ lạnh, đi ra nói với Trần Thuật:” Quần áo của cậu giặt rồi đấy, tôi treo bên ngoài, giờ chắc là khô rồi.”
“Cám ơn dì.” Trần Thuật vội cám ơn:” Dì giúp cháu giặt quần áo sao?”
“ Không chỉ giặt, quần áo của cậu do tôi cởi đấy, hôm qua cậu uống nhiều quá, không chỉ nôn lên người mình còn nôn hết cả lên người Tiểu Khuê ... Mà thôi, không nói chuyện này nữa, ăn đi, ăn đi.”
“ Tôi, tôi nôn cả vào cô à?” Trần Thuật mặt hơi tái:
Khổng Nhược Khuê bĩu môi:” Anh nói xem, tôi bảo dì Hai ném anh vào bồn tắm rồi tắm cho anh đấy, có phải giờ thấy toàn thân khoan khoái thơm phưng phức không?”