Lý Như Ý bước vào phòng trà, thấy mỗi mình Tô Âm ngồi đó xem tài liệu, hắn hơi do dự một chút rồi xoay người đi luôn không nói gì hết. “ Lý Như Ý, sao vừa tới đã đi?” Tô Âm vội vàng gọi lại: “ Nam nữ thụ thụ bất thân.” Lý Như Ý trả lời rất nghiêm túc: Tô Âm đờ người mất mấy giây, sau đó cười phì không kiểm soát nổi, cười đến chảy cả nước mắt:” Chết mất thôi, anh là thứ đồ cổ từ thời đại nào vậy, anh nghĩ thế thật đấy à ...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.