Trần Thuật vốn muốn đưa Khổng Nhược Khuê về, nhưng vị đại tiểu thư này không muốn, chỉ đành đưa cô tới chỗ khác. Vừa rồi bị đám sinh viên kia chiếu đèn vào, tuy y kịp ngăn cản, nhưng chẳng có gì đảm bảo rằng bọn họ không nhận ra, nếu họ đột nhiên quay lại thì hết đường thoát. “ Đây là đâu?” Khổng Nhược Khuê chỉ một gian phòng sáng đèn: “ Đó là phòng âm nhạc.” Trần Thuật đặt tay lên môi xuỵt một tiếng: “ Nghe thấy không, có tiếng dương cầm đấy.” “ Chúng ta tới xem
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.