Mục lục
Cô Bạn Cùng Bàn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiểu khu của Trần Thuật ở cuối con phố nhỏ, phố này khá mới, vỉa hè rộng nhưng chẳng còn mấy chỗ cho người đi bộ, hàng quán ven đường hận không thể kéo bạt mở quán tới giữa lòng đường. thêm quán hàng rong, xe cộ đỗ tùy ý, đâm ra có phần hỗn loạn. Ở đây gần ngoại thành rồi, nên chẳng quản, cũng chẳng ai có ý kiến, tới đây tiêu phí chủ yếu là sinh viên đại học thành phố gần đó, một quần thể dễ tính.

Hôm nay nắng có dịu đi đôi chút, bầu trời phủ mây đen, nhưng không đủ mưa xuống, không khí càng thêm oi bức khó chịu.

Trần Thuật ở nhà suốt một ngày, ít bánh khô không đủ no nữa, cuối cùng bị cơn đói kéo ra ngoài, đi qua vô số quán xá với mùi thơm cám dỗ, vì mục tiêu của y rất rõ ràng, đó là ngôi nhà hai tầng cách đầu phổ chừng hai mươi bước chân,"Quàn mỳ Lão Gia".

Lúc này Lão Gia đang bận rộn ở trong bếp, nhìn thấy Trần Thuật đi vào thì thò đầu chào hỏi:” Tới rồi à, ăn gì?”

“ Mỳ lòng ạ.” Trần Thuật thều thào như hết hơi đáp, kiếm cái bàn trong góc gần cửa ngồi xuống:

Chỗ quen rồi, quán rất đơn sơ, tường ốp gạch men trắng, không có trang trí gì cả, bàn nhựa ghế nhựa, song được cái sạch sẽ, vừa rẻ vừa ngon nên cũng đông khách. Trong quán lúc này có năm bảy khách hàng đang ăn, thậm chí có một cặp đôi trời nóng như thế mà ngồi dính vào nhau, nàng đút cho chàng, chàng đút cho nàng, như muốn trêu ngươi người độc thân trong thiên hạ.

Lão Gia năm nay trên 50 gần 60 rồi, da nhăn nheo, tóc muối tiêu, người thấp đậm, chân tay gân guốc, khỏe lắm, một tay cầm cái chảo sắt hất thức ăn vẫn nhẹ như không vậy, vừa nấu nướng vừa tán gẫu với Trần Thuật:” Sao lâu rồi không thấy nha đầu Lăng Thần đâu?”

“ Bọn cháu chia tay rồi.” Mỗi lần nghe tới cái tên đó, Trần Thuật như bị gai chích một cái, loại chuyện này không thể dấu, vì sau này y không còn cơ hội đưa Lăng Thần tới quán Lão Gia ăn mỳ nữa:

“ Chia tay à, vì sao?” Lão Gia ngạc nhiên, ông còn đợi ăn kẹo mừng của đôi trai tài gái sắc này:

“ Có lẽ là cô ấy chán ăn mỳ của nhà chú rồi, thích ăn tiệc lớn ở nhà hàng thôi.” Trần Thuật muốn dùng giọng điệu đùa cợt bất cần nói chuyện này, nhưng trong lòng vẫn quặn đau từng cơn:

Thống khổ quả nhiên chỉ có thể lừa người ngoài, chẳng lừa được bản thân.

“ Tiệc lớn ở nhà hàng thì ngon hơn mỳ sao?” Lão Gia bất bình thay Trần Thuật, sống bao năm rồi, cũng có chút mắt nhìn người, mấy lần Trần Thuật và Lăng Thần tới ăn mỳ, chàng trai thì ăn mặc bình dị, cô gái thì thời thượng, vốn thấy đôi này có chút không ổn:” Con gái tôi đưa tôi tới Pháp, tôi không quen sữa bò bánh mỳ, cho nên lại chạy về, báu lắm đấy.”

Lão Gia tên thật là gì chẳng ai nhớ, vì quán tên Lão Gia cho nên mọi người quen gọi ông như thế. Vợ Lão Gia mất rồi, có mỗi một cô con gái thì sống ở bên Pháp, nghe đâu định lập gia đình bên đó luôn không về nữa. Trước kia cô con gái đón Lão Gia sang ở cùng rồi, ông già sống không quen lại về, mở quán mỳ này một là nghề cũ, hai là ông già cô đơn, kiếm việc để làm cho đỡ buồn.

Chắc là bụng đói nên bàn chuyện ăn uống làm người ta khó chịu, Trần Thuật chép miệng:” Chú ơi, nhỡ người ta bữa nào cũng ăn gan ngỗng thì sao?”

“ Gan ngỗng thì khác quái gì gan lợn? Nếu cậu thích, ra chợ mười mấy đồng một cân, mỗi ngày tôi làm một món khác nhau cho cậu ăn.” Lão Gia mặt xem thường, bê bát mỳ lớn tới trước mặt Trần Thuật, lòng phủ bên trên suýt tràn ra:” Nha đầu đó không thích ăn thì cậu ăn đi. Mà không phải tôi nói cậu chứ, cậu chiều bạn gái quá, người ta mới coi cái tốt của cậu là hiển nhiên ....”

“ Lão Gia, chúng tôi tới trước, sao lại làm cho cậy ấy.” Khách ở bàn bên bất mãn chen vào:

“ Cậu ấy là con tôi đấy, sao nào?” Lão Gia ngang nhiên đáp, ông già này chưa bao giờ biết lịch sự với khách hết:

Trần Thuật quay sang cười ngại ngùng với hai vị khách kia.

Người này vừa thôi lại có người ý kiến:” Lão Gia, sao bát bát anh ấy nhiều lòng mà chúng tôi lại ít thế.”

“ Cậu ấy là con tôi.”

Mặc dù tự nhiên biến thành con người ta, Trần Thuật ăn rất vui vẻ, cố tình mút mỳ sùn sụt.

Khi ăn no đặt bát xuống thì khách Trần Thuật hẹn cũng tới.

“ Tôi ăn rồi.” Thái Chiêu từ chối lời mời của Trần Thuật, ngồi xuống đối diện:” Anh Trần, có chuyện gì hay chiếu cố tôi thế?”

Thái Chiêu tuổi chạc bằng Trần Thuật, người gầy gò, chẳng điểm gì đáng chú ý ngoài đôi mắt gian xảo khác thường, ai nhìn cũng biết là người không đàng hoàng gì rồi.

Hắn là người sáng lập Cty quảng cáo Bách Linh, gọi là công ty cho oai chứ trong tay chỉ có vài tài khoản giải trí có sức ảnh hưởng không tệ mà thôi. Mấy tài khoản giải trí này hoạt động rất tích cực ở Weibo, Wechat cùng với các mạng xã hội và trang tin lớn, dựa vào mỗi ngày đưa tin về minh tinh thu hút ánh mắt của fan hâm mộ.

Đương nhiên cũng xen vào một chút quảng cáo, hoặc là tâng bốc minh tinh nào đó.

Mỗi công ty truyền thông đều có công ty marketing riêng hoặc là hợp tác, đây là chuyện rất thường trong nghề.

Thái Chiêu do Nhậm Quang Minh giới thiệu cho Trần Thuật, khi đó hắn chỉ là một blogger chuyên lấy bộc lộ chuyện bí mật ở giới giải trí để hút người xem thôi. Sự thật thì toàn là đơm đặt thị phi, thuộc loại vì thu hút người đọc mà không gì không dám viết, nhưng nhờ giỏi nắm bắt tâm lý độc giả nên blog của hắn có lượng truy cập và theo dõi cực cao.

Trần Thuật vốn không ưa loại người như Thái Chiêu, một lần đi tàu tiện ngầm thấy hắn vì bảo vệ một bà bác không quen mà đánh nhau với người ta nên cảm quan thay đổi, lại thêm Nhậm Quang Minh giới thiệu cho nên đem mấy vụ làm ăn cho hắn làm, sau còn đưa ra kiến nghị hắn lập công ty hoạt động cho chính quy. Thái Chiêu rất cảm kích Trần Thuật, nhận được tin nhắn là tới với tốc độ nhanh nhất.

“ Tôi mất di động rồi.” Trần Thuật vừa rút khăn giấy lau miệng vừa nói:

Là người trong nghề Thái Chiêu sao không hiểu ý nghĩa câu này, rất nhiều scandal rúng động giới giải trí bắt nguồn từ "điện thoại bị đánh mất", "đem máy tính đi sửa", thế nên hai mắt hắn tức thì sáng lên, kích động như uống xuân dược, đưa tay ra hỏi nhỏ:” Di động đâu rồi?”

Trần Thuật trừng mắt:” Tôi có mỗi một cái, sao đưa cậu được, cho cậu vài đoạn tài liệu là đủ, chuyện khác tôi không quan tâm.”

“ Anh cứ yên tâm.” Thái Chiêu xoa xoa tay, không khác gì sói nhìn thấy con mồi, thiếu điều chảy nước dãi:

.................. ....................

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK