Tầng 7, khu vực chỉ phục vụ khách vip, phải là người có thẻ hội viên mới được đặt phòng.
Khi phục vụ viên giúp mở cửa phòng bao 717 thì Thang đại thiếu gia đang cùng em gái ăn mặc cũng hở hang chẳng kéo hai cô gái y vừa gặp đang thâm tình hát bài ( Tương tư trong mưa gió). Mái tóc dài đen nhanh và đùi trắng nõn nà, đúng khẩu vị của Khang Đại Hải.
Ở trong góc phòng gần quầy bar nhỏ là Lý Như Ý, người dong dỏng cao, cân đối, toàn thân mặc bộ đồ đen bó sát người, trên quần áo đính mấy thứ phụ kiện màu bạc, tạo cảm giác thời trang mười phần.
Nhưng trang phục đẹp tới mấy cũng không gây chú ý bằng vẻ điển trai khiến các cô gái phải đứng tim của hắn, làn da hơi tai tái nhợt nhạt giống mấy con ma cà rồng trong phim phương Tây, mái tóc dài vài sợi xoăn lòa xòa, điều này không thể tổn hại tới khí chất hắn mà ngược lại còn làm tăng vẻ u uất lãng tử và thành thục của những người đã từng kinh qua khổ nạn
Thực tế là vậy, Lý Như Ý là một diễn viên, đáng lẽ bằng khuôn mặt đáng giá ngàn vàng này hắn phải cực hot mới đúng. Chỉ tiếc vì quá thẳng tính, hắn xung đột với công ty quản lý của mình, bị trừng phạt, chôn vùi bốn năm rồi không có được vai diễn nào, dù là vai phụ nhỏ nhất.
Lý Như Ý cực kỳ ít nói, hắn giơ chai bia lên với Trần Thuật, xưa nay hắn uống bia không thích dùng cốc, trực tiếp chơi cả chai luôn.
Trần Thuật chuẩn bị ngồi xuống bên Lý Như Ý thì âm nhạc ngưng bặt.
Thang Đại Hải chừng ba mươi tuổi, là người nhiều tuổi nhất trong ba anh em họ, cao gần mét 9, cường tráng vạm vỡ, mắt to mày rậm, da rám nắng mặt vuông vức nam tính, đầy vẻ cương mãnh, chỉ mỗi điều là mặc áo sơ mi kẻ hoa hoét xanh đỏ phá hỏng hết hình tượng, vẫy tay gọi:” Trần Thuật, cuối cùng cậu cũng tới, để tôi giới thiệu ...”
“ Khỏi, tôi biết rồi, đó là Kỳ Kỳ.” Trần Thuật liếc qua cô gái một cái nói ngay:
“ Không phải Kỳ Kỳ.” Thang thiếu gia hơi xấu hổ cười với cô gái:
Trần Thuật vỗ trán:” A, xin lỗi, tôi nhớ ra rồi, cô là Nhung Nhung, lần trước tôi gặp ở nhà hàng Hải Châu.”
“ Cũng không phải Nhung Nhung.” Mặt Thang thiếu gia biến sắc, thằng này có phải cố ý không:
Trần Thuật nhìn thật kỹ cô gái, cuối cùng từ bỏ công việc gian nan này, không phải y định chơi xấu Thang Đại Hải, mà bạn gái của tên này quá nhiều, đa phần chưa kịp nhớ mặt nhớ tên thì thay bằng cô khác rồi:” Rồi, anh giới thiệu đi, lấy đáp án của cậu làm chuẩn.”
“ Tôi tên Cách Cách.” Không ngờ cô gái lại chủ động bước tới, đưa tay về phía Trần Thuật, nhìn y có vẻ hứng thú lắm:” Chào anh, hay nghe Thang thiếu gia nói anh là người anh em tốt nhất của anh ấy.”
Trần Thuật bắt tay Cách Cách, chỉ nắm nhẹ một cái buông ra ngay:” Không cần khách khí, anh ta nói về tôi làm gì có câu nào hay ho.”
“ Nói tốt thật đấy, anh ấy nói Trần Thuật tài hoa hơn người, thời đại học viết văn rất hay, nếu sinh ra ở thời xưa, nhất định sẽ thi đỗ trạng nguyên, thành tài tử vang danh thiên hạ.”
“Lý Như Ý tướng mạo tựa Phan An, không chỉ có giọng ca hay còn diễn xuất xuất chúng, sau này nhất định thành ngôi sao lớn như Tom Cruise. Chỉ có anh ấy không tài hoa không tướng mạo, chỉ có tiền thôi ...” Cách Cách nói xong che miệng cười khúc khích, ánh mắt nhìn ba chàng trai, một hào sảng nam tính, một lãng tử u sầu, một thư sinh nho nhã, mỗi người một vẻ, khiến cô nhất thời không biết nên chú ý vào ai:
Trần Thuật và Lý Như Ý nhìn nhau, đều có kích động muốn giết cái thẳng này, đúng là hạ thấp người khác đề cao bản thân mà, ai chả biết thời buổi này có tiền là làm cha thiên hạ.
Thang Đại Hải, Lý Như Ý, Trần Thuật, bọn họ tuổi tác khác nhau, quê quán khác nhau, chẳng phải bạn học cũng chẳng phải thân thích, ba người không quen biết vì sự kiện tình cờ gặp nhau, từ đó trở thành anh em thân thiết, có thể vì anh em mà vào sinh ra tử không thì không rõ, chắc chắn có thể chia ngọt sẻ bùi.
Thang đại thiếu gia kéo Trần Thuật ngồi xuống bên cạnh, đích thân rót bia cho y, cười khổ nói:” Tôi biết trong lòng cậu không thoải mái, Lăng Thần gọi điện cho tôi nhờ, tôi chẳng thể từ chối, lúc nhận điện thoại tôi đâu biết cậu với cô ấy chia tay, còn cung kính gọi là chị dâu. Nhưng mà dù cậu thù hận cả thế giới thì cũng đừng chia rẽ lứa đôi như thế ... “
”Tôi và Cách Cách yêu nhau thật lòng, cậu lại cố ý nhắc tới tên mấy bạn gái cũ của tôi, chẳng may cô ấy hiểu lầm tôi là nam nhân rác rưởi thì sao?”
“ Hiểu lầm thật á?” Trần Thuật cười nhạt:
“ Được rồi, được rồi, không nói chuyện tình cảm của tôi nữa, nói của cậu đi.” Thang thiếu gia chột dạ chuyển chủ đề:” Cậu à Lăng Thần rốt cuộc làm sao?”
“ Cô ấy nói với anh cái gì?” Trần Thuật uống cạn cốc bia lạnh như áp xuống cảm xúc nào đó trong lòng:
“ Cô ấy nói đã chuyển đi, chia tay với cậu rồi, rất lo cho tình trạng của cậu, sợ cậu nghĩ quẩn, cho nên bảo tôi để ý.” Thang thiếu gia lại rót thêm bia cho Trần Thuật:” Cậu xem, Lăng Thần tuy bỏ cậu, nhưng chia tay cũng sạch sẽ sảng khoái, rời đi còn lo lắng cho cậu nữa ….”
“ Anh đứng bên cô ấy à?” Trần Thuật cắt lời:
Thang thiếu gia vẫn giọng điềm đạm từng trải:” Nghe tôi nói hết ... Những thứ đó không che dấu được cô ấy thích giàu sang thích hư vinh, tôi nhận ra gần năm qua cô ấy thay đổi nhiều, chỉ là ngại không nói thôi. Bao năm rồi nhỉ? Bốn năm đại học, hai năm tốt nghiệp, tôi tận mắt nhìn hai người bên nhau bao năm ... Cậu có điểm gì không xứng với cô ấy chứ?”
“ Chẳng có gì xứng, tôi chỉ là nhân viên văn phòng quèn thôi.” Trần Thuật chua chát:
Thang thiếu gia không hài lòng:” Cậu đừng xem nhẹ bản thân, sinh viên mới tốt nghiệp đi làm hai năm thì lấy đâu ra thành tựu lớn được, được như cậu bây giờ là giỏi rồi. Cô ấy còn chẳng bằng cậu ...”
“ Nhưng cô ấy xinh đẹp, quá xinh đẹp.” Trần Thuật lại cắt lời:
“ Đúng thế thật ...” Thang thiếu gia thở dài, rồi tức giận mắng:” Tôi đang nói giúp cậu, cậu còn bảo vệ cô ấy à? Hai người chia tay rồi, cậu đừng một mực bảo vệ như trước nữa.”