Khổng Nhược Khuê lúc này mới nhận ra hành vi của mình không ổn, đóa mây hồng bùng lên, lan tỏa khắp khuôn mặt, trừng mắt với Trần Thuật một cái:” Làm gì có.” Cũng chẳng biết vì sao, ở trước mặt Trần Thuật, cô luôn rất dễ dàng đánh rơi lớp ngụy trang, không cần phải ngồi thẳng lưng, không cần cười không lộ răng, không cần phải ăn nói nhỏ nhẹ nhã nhặn .... Muốn nói gì là nói, muốn ăn gì là ăn. Giống như khi còn nhỏ vậy, toàn bộ hình tượng mất sạch, cho nên giờ
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.