Dưới dòng trạng thái là 9 tấm ảnh, bức thứ nhất là tập hợp tin bài từ báo chính thống có liên quan tới sự kiện này, chứng minh đây là sự kiện có thật.
Bức thứ hai là bộ phận quan hệ xã hội của Hoa Mỹ đưa ra nội dung thông báo Trương Thục không liên quan sự việc, xe đó do Trương Thục cho người bạn mượn, song Trương Thục vẫn biểu thị áy náy chịu trách nhiệm theo tinh thần nhân đạo.
Bức thứ ba tin nhắn ai đó trao đổi qua Wechat với gia đình người bị hại, gia đình người bị hại biểu thị bất mãn, yêu cầu bồi thường, tất nhiên tên người trao đổi với người bị hại được che đi.
Bức thứ tư là bệnh án của Trương Thục, Trương Thục vì lái xe không thắt dây an toàn mà bị thương nhập viện cùng ngày xảy ra sự việc ....
Mấy bức ảnh sau đó đều là trình bày sự thực về việc Trương Thục say rượu lái xe gây tai nạn, bao gồm cả lịch trình thời điểm đó của Trương Thục, tuy không có chứng cứ trực tiếp cho thấy hắn ở hiện trường, nhưng bất kỳ ai chỉ cần suy luận một chút là đều biết không sai được.
Phòng hội nghị im phăng phắc.
Mọi người nhìn chằm chằm vào màn hình laptop không biết phải nói gì, ai cũng hiểu tin này lộ ra đáng sợ thế nào.
“ Nội gián.” Vương Tin đặt mạnh cốc cà phê xuống bàn, nhìn quét quanh người hiện diện trong phòng, giọng chắc nịch:” Bộ phận quan hệ xã hội có nội gián.”
“ Tôi đi tra ngay.” Trương Minh Viễn nghiến răng ken két, ông ta tuy không phải là người phụ trách xử lý sự kiện Trương Thục gây tai nạn kia, nhưng là chủ quản bộ phận, giờ tin tức trí mạng này phát ra, ông ta sao tránh được trách nhiệm:
“ Không cần tra.” Mỹ nữ thư ký mặt mày nhợt nhạt như người vừa ốm dậy từ đầu tới cuối chỉ chăm chú ghi chép, dù son phấn không che lấp hết vẻ tiều tụy, lên tiếng:” Tôi biết là ai rồi.”
“ Ai?” Hứa Bân đứng bật dậy nhìn chằm chằm vào Lăng Thần:
“ Phong cách hành văn cùng mỗi ký hiệu anh ấy dùng, tôi vô cùng quen thuộc.”
Tuy Lăng Thần chưa nói ra cái tên đó, Vương Tín lập tức biết ngay là ai, quay đầu sang nhìn Lăng Thần ngồi bên cạnh, nói nhỏ:” Anh đã nói rồi mà, dã thú phải nhốt vào lồng, thả ra là nó sẽ ăn thịt người.”
............ ...............
............ ................
Trần Thuật luôn giữ một thói quen tốt, mỗi ngày thức dậy vào lúc 6 giờ, tới sân trường đại học ở bên cạnh chạy bộ nửa tiếng, sau đó mang bữa sáng cho hai người về. Nhà ăn trường bán bánh bao, quẩy và dưa góp rất rẻ lại ngon.
Đợi khi Trần Thuật tập thể dục về, tắm rửa đi ra vừa vặn gọi Lăng Thần lười biếng ngủ nướng dậy ăn sáng, ăn xong dọn dẹp rồi cùng tới tàu điện ngầm đi làm.
Bây giờ Lăng Thần đi rồi, thói quen tốt của Trần Thuật vẫn không bỏ.
Đúng 6 giờ mở mắt, nhìn nửa bên giường trống không, cùng nửa gian phòng thiếu đi không ít đồ đạc, mặt bần thần giây lát.
Lăng Thần đã hoàn toàn rời khỏi thế giới của y rồi.
Như người mất hồn rửa mặt, mặc đồ thể thao, lại lần nữa chạy về phía thao trường, không có tâm trạng, nhưng chẳng biết làm gì khác.
Đám học sinh bên cạnh mặc quần đùi áo ba lỗ chạy hùng hục, liên tục hết nam đến nữ vượt qua y, nhìn chàng trai cô gái hừng hực sức sống ấy, Trần Thuật bỗng sinh ra cảm giác "tuổi già sức yếu".
Nhưng y cũng chỉ mới tốt nghiệp hơn hai năm thôi mà, sao sinh ra cảm giác này rồi?
Chẳng trách người ta nói, già không phải ở tuổi tác, mà ở trái tim, sự kiện vừa rồi khiến Trần Thuật như già cỗi đi rất nhiều, càng nói không sao, sâu trong đáy lòng càng ảnh hưởng nặng nề.
Cứ thế lầm lũi chạy, tới vòng thứ năm hay thứ sáu gì đó, đột nhiên có bóng người quen thuộc xuất hiện bên cửa sân bóng.
Trần Thuật lờ đi, tiếp tục chạy.
“ Trần Thuật.” Chu Giai Mô đợi Trần Thuật chạy đúng một vòng nữa mới nặn ra nụ cười rất giả, đưa tay định vỗ vai y, phát hiện toàn thân đã đẫm mồ hôi không tiện, tay cứng đờ ở đó rồi rụt lại:” Người trẻ tuổi thể lực tốt thật đấy, mỗi vòng chắc phải ngót nghét 800 mét hả, tôi thấy cậu chạy nhiều vòng rồi, tôi ấy à? E không chạy nổi một vòng ....”
“ Lăng Thần nói cho anh à?” Trần Thuật phất tay cắt lời, không muốn dông dài:
“ Nếu không phải thư ký Lăng, ai biết cậu dậy sớm như thế, lại tới đây tập thể dục.” Chu Giai Mô làm bộ làm tịch hít thở mấy hơi:” Không khí tốt quá, nhiều cây xanh, đúng là chỗ tốt để rèn luyện sức khỏe.”
“ Cô ấy không tới à?” Trần Thuật vừa dùng khăn mặt lau mồ hồi vừa đi ra ngoài:” Hẳn là không dám tới.”
“ Không phải, thư ký Lăng còn phải đi làm mà.”
“ Ồ!” Trần Thuật gật gù:” Vậy anh không cần đi làm à? Tới đây làm cái gì?”
“ Tất nhiên là phải đi làm, tôi tới có chuyện tìm cậu giúp.” Chu Giai Mộ thái độ nhún nhường:
“ Sao nào, muốn mời tôi về tiếp tục lãnh đạo các anh à, các anh mời người cao minh hơn đi.” Trần Thuật chế nhạo, Chu Giai Mô năm nay ba mấy sắp bốn mươi rồi, làm ở công ty mười năm bị y vào được một năm vượt mặt, xưa nay luôn có thái độ nửa nóng nửa lạnh:
“ Không phải chuyện đó ....” Chu Giai Mô hơi ấp úng:
“ Không phải chuyện đó? Vậy thì là chuyện gì, chà chà, tôi làm việc ở Hoa Mỹ biểu hiện xuất chúng như thế, không đáng cho các người tam cố thảo lư à?”
Chàng trai hiền lành lúc nào cũng mang phong cách thư sinh ôn hòa chẳng bao giờ tranh cãi với ai, vậy mà biến thành kẻ cay nghiệt nhanh thế sao?
Thế nhưng Chu Giai Mô lại cực hiểu tâm trạng của Trần Thuật, bạn gái bị chính ông chủ cướp mất, sau đó không biết Vương Tín vì lý do gì, hoặc là vì lòng hổ thẹn không muốn nhìn thấy Trần Thuật nữa, nên muốn đuổi y ra khỏi nghề, tung tin đồn, tiến hành phong sát ... Đừng nói là đi tìm việc, e giờ không cách nào ở lại Hoa Thành được nữa.
Đổi lại là hắn vào trường hợp đó, có khi cầm dao giết người không chừng.
Nhưng dù sao Trần Thuật cũng là chó nhà tang rồi, nghĩ tới đó Chu Giai Mô tự tin hơn hẳn, lưng thẳng lên vài phần, việc gì mình phải khúm núm với y chứ.