Dì Hai ném mình vào bồn tắm? Rồi, rồi còn tắm cho mình? Không phải mình bị mỹ nữ phi lễ à? Trần Thuật nhìn tướng mạo bác gái, cảm thấy khó tiếp nhận hơn cả bị thất tình.
Dì Hai cười thoải mái, nói:” Hai đứa ăn đi, dì dọn phòng.”
Đợi dì Hai đi rồi, Khổng Nhược Khuê cười khúc khích nhìn gương mặt thống khổ của Trần Thuật:” Giờ biết chân tướng rồi, có phải anh nên xin lỗi tôi không?”
“ Xin lỗi ... “ Trần Thuật cúi gục đầu, không ngờ chân tướng còn tàn khốc hơn mình nghĩ, té ra không phải mỹ nữ thay quần áo cho mình, mà là một bác gái, lại, lại còn …
Y không muốn nghĩ tiếp.
Khổng Nhược Khuê một tay chống lên bàn, đỡ má tò mò hỏi:” Sao lại uống nhiều rượu thế?”
“ Sinh nhật bạn, vui nên uống nhiều ...” Trần Thuật cười sáng lạn, vết thương này không chịu thêm muối xát vào đó nứa, càng không dám ở lại đây thêm giây phút nào, đả kích quá lớn:” Cám ơn bữa sáng của cô.”
Dì Hai quay lại đưa quần áo đã phơi khô thơm tho sạch sẽ, Trần Thuật vào phòng ngủ thay quần áo, đi ra vẫy tay với Khổng Nhược Khuê:” Có duyên sẽ gặp lại.”
“ Ở đây dùng khóa vân tay, để tôi đứa cậu ra.” Dì Hai nói với Trần Thuật:
“ Này, anh thực sự không nhận ra tôi à?” Khổng Nhược Khuê có vẻ chưa cam tâm hỏi:
“ Nhận ra, cô là người nhặt gót giày của tôi, coi như món quà tặng cô đấy, chúng ta hết nợ.”
Hai người kia đi rồi, Khổng Nhược Khuê đặt cốc sữa xuống, đi vào phòng tắm nhìn dung mạo mình trong gương, lẩm bẩm, phải thôi, cậu ấy làm sao nhận ra mình được. Nhớ tới chuyện quá khứ, bất giác si dại, khóe môi cong lên tạo thành nụ cười dịu ngọt.
Quần áo ít ỏi trên thần thể được cởi bỏ, chỉ thấy trong gương là khuôn mặt thánh khiết tựa sen trắng, sóng mắt lưu chuyển, môi xinh khép hờ, tràn đầy gợi cảm, cô lùi lại mấy bước. Thân thể trần truồng đầy kiêu ngạo toàn bộ hiện ra trong gương, da dẻ mềm mại mượt mà, đôi chân dài thon thả, cặp mông tròn lẳng vểnh cao, song nhũ căn trần săn chắc, núm vui tươi ngon như trái anh đào, hết sức hài lòng ôm má.
Khổng Nhược Khuê hếch cằm lên như con thiên nga kiêu ngạo, nói với bản thân trong gương:” Mình thật là xinh đẹp.”
…. ….
Dì Hai dẫn Trần Thuật tới cầu thang máy chuyên dụng.
Chẳng trách dì ấy nói không có dì ấy thì mình không xuống được, té ra đây là tiêu khu cực kỳ cao cấp, cả tầng là căn hộ độc lập, chỉ có quét vân tay mới ra vào được tầng nào đó.
Ra cửa thang máy gặp phụ nữ trung niên nhiệt tình chào dì Hai, sau đó mắt sáng lên nhìn Trần Thuật từ trên xuống dưới:” Chị Lý, vị này là ai thế?”
“ Thằng cháu ngốc ở quê lên ấy mà.” Dì Hai cười đáp, đẩy vai Trần Thuật, mắng:” Chào chị Dĩnh đi.”
Trần Thuật máy móc nói:” Chào chị Dĩnh.”
“ Ra là thân thích ở quê à?” Phụ nữ trung niên thấy thanh niên này có chút ngơ ngơ, đúng kiểu ở quê lên mất hứng, vẫy tay tạm biệt rồi vào thang máy:
“ Dì Hai.” Trần Thuật sắp đi rồi mới chợt nhớ:” Cháu quên hỏi cô ấy tên là gì?”
“ Cậu không biết sao?” Dì Hai ngạc nhiên lắm:
“ Bọn cháu mới quen nhau hôm qua, còn chưa hỏi tên.”
Vẻ mặt dì Hai vô cùng cổ quái, xua tay như đuổi con ruồi làm người ta khó chịu, giục:” Đừng hỏi nữa, đi mau đi mau.”
Trần Thuật đi ra ngoài sân, đường lát gạch đỏ, hai bên là bãi cỏ rộng cùng cây cọ lớn đậm không khí nhiệt đời, cái nóng tới nơi này như bị chặn lại phần nào, chỉ là trong lòng Trần Thuật cứ như vướng mắc cái gì đó, làm mày y nhíu chặt.
Đi chừng mười mấy bước y chết đứng như điểm huyệt, Tiểu Khuê, Tiểu Khuê, Khổng Khuê, cô ấy chính là đại minh tinh Khổng Khuê!
Trần Thuật hai tay vỗ mạnh vào đầu, điên rồi, mình vừa mới ở nhà Khổng Khuê ra, đã thế lại còn …
Lúc này Trần Thuật nghĩ tới, mình có nên nhảy xuống Châu Giang chết quách cho rồi không?
Tam giác Châu Giang được tạo thành từ ba con sông lớn là Đông Giang, Bắc Giang và Tây Giang, tạo thành nên vùng đô thị đông đúc nhất thế giới, gọi đây là siêu đô thị chưa từng có. Với chín thành phố Quảng Châu, Thâm Quyến, Chu Hải, Đông Hoản, Trung Sơn, Phật Sơn, Huệ Châu, Giang Môn và Triệu Khánh, cùng Đặc khu hành chính Hồng Kông và Ma Cao liền kề nhau, có thể nói là thành phố nối tiếp thành phố được xưng tụng là thành phố vô tận, thành trung tâm kinh tế của Trung Quốc
Quảng Châu với mỹ danh Hoa Thành là trung tâm của tam giác châu, kinh tế phát triển cao độ kéo theo văn hóa hưng thịnh là điều hiển nhiên, nhất là sản nghiệp điện ảnh ở nơi này đặc biệt phát triển.
Nhắc tới sản nghiệp giải trí ở Hoa Thành thì phải nói tới ba ông lớn Hoa Mỹ, Đông Chính, Quang Huy, nói tám phần đại minh tinh ở Hoa Thành từ ba công ty lớn này mà ra cũng không hề ngoa.
Trần Thuật là nhân viên của Hoa Mỹ, còn là tổ trưởng tổ Lôi Đình thuộc bộ phận quan hệ xã hội, chuyên ứng phó với nguy cơ truyền thông khẩn cấp.
“ … Tôi tin rằng mọi người đều hiểu tầm quan trọng của sự kiện này, có lấy được quyền đại diện loạt sản phẩm giày thủy tinh hay không không chỉ đơn giản là đại diện thương hiệu quốc tế.”
“ Theo tôi tìm hiểu được, DSN có kế hoạch đưa ra loạt phim về công chúa giày thủy tinh để hỗ trợ sản phẩm này, trở thành đại diện sẽ có cơ hội lớn trở thành công chúa giày thủy tinh, mở ra hợp tác toàn diện giữa công ty ta và DSN, nâng cao danh tiếng của chúng ta ở thị trường khó tính như Âu Mỹ …”
Trong phòng hội nghị nhỏ, Trần Thuật đứng trước máy chiếu trình bày kế hoạch của mình trước năm thành viên trong tổ, trở thành tổ trưởng hơn một năm, y gây dựng được uy tín, trong tổ dù có người tuổi tác cao hơn vẫn chăm chú lắng nghe:
Cuộc họp bất thường, kéo dài 45 phút, Trần Thuật cố gắng hết mức hoàn thành hết công việc dang dở của mình.
“ Được rồi, công việc vậy là xong, kế hoạch chi tiết hơn có trong chiếc USB này, mọi người mang về nghiên cứu … giờ tới việc riêng, tôi nói cho mọi người một bí mật.” Thảo luận công việc hoàn tất, Trần Thuật gập laptop lại giao chiếc USB cho tổ phó Chu Giai Mô, thình lình tiết lộ:” Lăng Thần là bạn gái tôi.”
“ Oa, thư ký Lăng của phòng thư ký sao? Oa, đóa hoa của Truyền thông Hoa Mỹ không ngờ rơi vào tay tổ trưởng Trần à?” Tiểu Mộng thốt lên đầu tiên, cô gái thế hệ 9x ngôn ngữ thân thể phong phú, gặp chuyện gì cũng thích hoa chân múa tay la hét:
“ Trời ơi người tình trong mộng của tôi.” Hậu Tiểu Long ôm mặt tỏ vẻ bi thương tột cùng:” Tôi còn định đợi cơ hội tấn công Lăng mỹ nhân, không ngờ đóa hoa tươi cắm vào ... vào bình hoa của tổ trưởng Trần.”
Phòng hội nghị nhỏ tức thì xôn xao, tin tức này quả thật quá bất ngờ.
“ Chúc mừng tổ trưởng Trần, tổ trưởng, anh tiết lộ bí mật này, có phải chuẩn bị mời chúng tôi ăn kẹo hỉ không?” Chu Giai Mô đánh giá Trần Thuật, cười hỏi:
Nghe vậy mọi ánh mắt lại đồ dồn vào Trần Thuật, lửa tò mò cháy hừng hực, đợi y trả lời.
“ Không phải, tôi thất tình rồi.” Vẻ mặt Trần Thuật như nói chuyện không liên quan tới mình:” Cô ấy theo tổng giám đốc Vương Tín rồi.”
Hả? Cả đám té ngửa, chuyện quỷ gì thế?