Trần Thuật bị Khổng Nhược Khuê khen tới xấu hổ, thầm nghĩ, em cũng đừng dỗ anh như thế, làm anh mất chí tiến thủ, tuy anh rất ưu tú, nhưng còn phải phấn đấu nhiều, hôn mấy cái, hôm nay uống chút rượu, người nóng lên:” Thương lượng với em một việc.” “ Việc gì?” “ Nhà anh bé lắm, chỉ có hai phòng ngủ, cha mẹ anh ngủ một phòng, chỉ còn một phòng.” “ Ồ.” Khổng Nhược Khuê gật đầu:” Ý anh là chúng ta cũng phải ngủ một phòng?” “ Chật chút mới ấm, em không biết Lạc Thành mùa
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.