Thấy mọi người đổ dồn ánh mắt về phía mình, Tiêu Phẩm Thanh mặt đỏ gay, trán lấm tấm mồ hôi, rút cái khăn giấy rối rít lau mặt bàn, luống cuống thế nào mà cốc nước đặt xuống đổ ra, nước chảy theo mặt bàn nhỏ tong tong xuống đất. Cả phòng im phăng phắc nhìn cả vào hắn. Tiêu Phẩm Thanh cuống tới độ nước mắt muốn chảy ra, vội rút thêm nhiều khăn giấy hơn nữa lau dọn:” Xin lỗi, xin lỗi ... Tôi không cố ý, trà nóng quá, tôi không chú ý, tôi xin lỗi.” Lúc này mà
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.