“ Có lẽ vì năng lực xuất chúng của tôi?” Lờ mờ đoán được dụng ý của hắn, Trần Thuật vẫn quật cường nói:
Sắc mặt Lâm Kỳ chớp mắt trở nên cổ quái, đầu tiên là chớp mắt kinh ngạc, sau đó là ngả vào lưng ghế mà cười.
Cười tới thở không ra hơn, Lâm Kỳ lau nước mắt chỉ Trần Thuật:” Thú vị lắm, cậu có cá tính lắm, tôi thích đấy, tôi đã nói mà, cậu không thể là người tầm thường được. Nói thẳng nhé, tôi cho cậu cơ hội vì tôi tán thưởng việc cậu làm, có người nói cậu ăn hối lộ của đối tác nên mới bị Hoa Mỹ đuổi việc, đúng không?”
“ Không hề có chuyện đó.” Trần Thuật nghiêm túc phủ nhận:” Tôi chủ động từ chức khỏi Hoa Mỹ, chuyện tôi nhận hối lộ là có tiểu nhân cố ý hãm hại. Tôi lấy nhân cách đảm bảo, Trần Thuật tôi chưa bao giờ làm loại chuyện đó, trước không, sau này cũng không.”
“ Thế à? Nếu cậu chủ động từ chức, vì sao Hoa Mỹ không trả cho cậu tháng lương cuối cùng?” Lâm Kỳ hỏi vặn:
Trần Thuật cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy từ gót chân lên đỉnh đầu, mặt tái đi vào phần, không lẽ nào … té ra Vương Tín ngay từ đầu đã gài bẫy mình rồi, khi đó hắn ném ra cái phong bì, còn nghĩ là vì hắn muốn bồi thường vì cướp bạn gái của mình ... Dù sao loại bồi thường đó không thể lấy từ tài khoản công ty.
Mình nhận tiền xong không đi kết toán lương ở tài vụ công ty nữa.
Không ngờ một sơ xuất nho nhỏ lại biến thành chứng cứ mình nhận hối lộ, thành chứng cứ mình phạm lỗi nên bị công ty đuổi việc, cắt luôn cả lương tháng cuối. Người ta đương nhiên cho rằng cũng vì mình chột dạ nên mới không tới phòng tài vụ công ty lấy lương tháng cuối.
Hôm đó Vương Tin nói chuyện rất có thiện chí, có tình có lý, Trần Thuật thậm chí cảm giác mình thua kém hắn, không ngờ hắn lại là thứ hèn hạ bỉ ổi nham hiểm như vậy.
Làm sao bây giờ?
Chẳng lẽ lại đem chuyện hắn cướp bạn gái mình kể ra cho người ta cười vào mặt? Chẳng lẽ hắn muốn mình vứt bỏ thể diện cuối cùng để người khác chỉ trò cười cợt.
Ngay từ đầu tên khốn kiếp đó đã không định để mình được sống yên lành rồi, vậy mà mình tới giờ phút cuối cùng vẫn cố gắng hoàn thành hết công việc dang dở mới rời đi, mình không phải ngây thơ, ngu ngốc thì là cái gì, đáng đời mày lắm Trần Thuật.
Lăng Thần, em kiếm được tên bại trai tốt đấy.
Thế nhưng giờ không phải lúc để tình cảm lấn át lý trí, nếu không mình sẽ thua triệt để, thua thảm.
Trần Thuật có ép mình bình tĩnh lại, thoáng suy nghĩ rồi ngay trước mặt Lâm Kỳ rút di động ra, bấm số Chu Giai Mô:” Nói với Vương Tín, hắn còn có tiền lương tháng cuối chưa trả tôi.”
Chu Giai Mô ở bên kia còn ngớ ra chưa hiểu gì hết:” Trần Thuật ...”
“ Tôi đang bận, cúp máy đây.” Trần Thuật hạ điện thoại xuống nhìn Lâm Kỳ:
Lâm Kỳ lần nữa bất ngờ bởi hành động của Trần Thuật, hơi nhíu mày lại suy ngẫm:” Cậu nhận hối lộ cũng được, không cũng được, đều là chuyện quá khứ rồi, tôi không muốn truy cứu. Tôi sở dĩ cho cậu cơ hội là vì thủ đoạn cậu khiến Vương Tín phải cúi đầu ... Trương Thục đột nhiên xảy ra chuyện là chiêu của cậu đúng không?”
Lại là một người không đơn giản, chuyện này bất kể thế Trần Thuật cũng không thừa nhận:” Giám đốc Lâm, tôi không hiểu ý của anh.”
“ Đông Chính và Hoa Mỹ là đối thủ cạnh tranh, hơn nữa còn cạnh tranh vô cùng quyết liệt.” Lâm Kỳ bỏ lửng một câu:” Hiểu chưa?”
- Tôi hiểu, ý giám đốc Lâm là vì tôi từng làm việc ở Hoa Mỹ, trong tay nắm không ít chuyện hay về nghệ sĩ của Hoa Mỹ. Cho nên nếu tôi thành nhân viên Đông Chính, sẽ lợi dụng vốn trong tay mưu lợi cho công ty, đúng không?
Lâm Kỳ vỗ tay:” Đó là giá trị lớn nhất của cậu, cũng là ưu thế hạch tâm của cậu khi so với ứng cử viên khác.”
“ Giám đốc Lâm không xem phương án tôi trước đã sao?” Trần Thuật lấy tài liệu mình chuẩn bị trước ra:” Tôi thấy trừ thứ anh nói, tôi nghĩ mình còn có năng lực khác để Đông Chính thuê tôi, tôi đủ tự tin vào khả năng của mình có thể đảm nhận tốt vị trí phó tổng giám phòng kế hoạch, tôi có kinh nghiệm ...”
Lâm Kỳ không nhận tỏ ra mất kiễn nhẫn xua tay:” Cậu là tổ trưởng tổ Lôi Đình của Hoa Mỹ, từng giúp bên đó xử lý êm xuôi rất nhiều việc, có những việc tôi nói thẳng là do Đông Chính chúng tôi tạo ra để đả kích Hoa Mỹ, nên chúng tôi biết cậu chứ, cậu từng làm gì, tôi biết hết ... Ý cậu từ chối hả?”
Trần Thuật hít sâu một hơi, ưỡn ngực lên:” Tôi rất coi trọng vị trí phó tổng giám sát phòng kế hoạch Đông Chính. Nhưng, nếu phải lấy đạo đức ca nhân và nghề nghiệp ra để đổi lấy, vậy không thích hợp với tôi rồi.”
“ Lại còn ra vẻ là sen trắng thanh cao à?” Lâm Kỳ hừ lạnh:” Nói như mình cao thượng lắm vậy, chẳng phải Trương Thục bị cậu làm cho không ngẩng đầu lên nổi hay sao? Cậu mà nói chuyện này không liên quan tới cậu thì tôi không tin, nếu cậu không muốn làm chuyện bẩn, bằng vào cái gì tôi giao vị trí trọng yếu như thế cho cậu, giao cho một kẻ bị khai trừ vì ăn tiền bẩn?”
“ Xem ra chúng ta không cách nào có tiếng nói chung rồi.” Trần Thuật không ở đây nghe người khác xúc phạm mình, đối phương không tôn trọng mình như thế, y không vì việc làm mà hạ thấp bản thân, đi tới lấy lại tài liệu mình chuẩn bị suốt cả đêm cất đi, chuẩn bị ra về:
“ Trần Thuật.” Lâm Kỳ nghiêm mặt quát:” Cái nghề này không phải trò chơi trẻ con, người khác đều làm vì sao cậu không làm?”
“ Họ là họ, tôi là tôi, tôi không hi vọng người khác giống mình, tôi cũng không miễn cưỡng biến mình thành người khác.” Trần Thuật kiêu hãnh ngẩng cao đầu, y sẽ không hạ mình xuống ngang hàng với loại như Vương Tín:” Hiện giờ tôi hai bàn tay trắng, tôi không muốn đánh mất luôn cả phẩm giá của con người.”
Lâm Kỳ rất không thích thái độ này của Trần Thuật, bằng vào cái gì mà thanh nhãi này nghĩ mình thanh cao hơn người khác:” Nếu hôm nay cậu bước ra khỏi cảnh cửa kia thì giới truyền thông Hoa Thành không còn chỗ dung thân cho cậu đâu.”
Trần Thuật biết không có cơ hội nữa, nhún vai:” Tôi có tay có chân, tôi không chết đói được, tôi thà nghèo chứ không sống hèn.”
Rầm!
Cửa văn phòng đóng mạnh.
.................. .................