Trầm mặc một lúc, Tô Âm cúi đầu mút nước quả, đôi phần luyến tiếc:” Kỳ thực khi Khổng Khuê còn, tôi muốn tranh với chị ấy, chị ấy đi rồi, mọi thứ giống phù vân, thành nhất tỷ Đông Chính, chẳng có chút thành tựu nào. Tôi muốn chị ấy ở lại, sớm muộn có ngày tôi diễn xuất giỏi hơn, nổi tiếng hơn, lấy được phần thưởng cao hơn ...” “ Tô Âm …” Trần Thuật thật xúc động, một cô gái nhỏ lại có lòng cầu tiến thật lớn, đây là chuyện hiếm có thế nào, vì thế
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.