Bàng hoàng! Chết lặng!
Chỉ trong tích tắc Trần Thuật biết ngay là chuyện do ai làm, trên đời lại có loại người vô sỉ như vậy à? Trước mặt cười nói khách khí, vậy mà mình vừa quay lưng đi đã bị hắn đâm ngay cho một nhát chí mạng rồi, Trần Thuật giận tới tay cầm di động run bần bật.
“ Trần Thuật ... Trần Thuật, cậu còn nghe không đấy?” Nhậm Quang Minh thấy bên kia không có hồi đáp thì lo lắng gọi:
Trần Thuật miễn cưỡng trấn định lại, vội vàng phân bua:” Anh Nhậm, đó không phải sự thực, bọn họ cố ý bôi nhọ tôi, tôi chủ động từ chức, không phải …”
“ Cậu không cần giải thích với tôi, mặc dù chúng ta làm việc với nhau chưa lâu, nhưng tôi chẳng hiểu con người của cậu sao? Nếu cậu là người như thế thì tôi chẳng nhớ tới cậu rồi.”
“Chỉ là trước kia cậu nói theo tôi, tôi trải thảm đỏ đón cậu, năng lực của cậu ăn đứt đám vào nghề cả chục năm, làm tổ trưởng là phí tài của cậu, cậu dư sức làm giám đốc bộ phận … nhưng vừa mới xảy ra chuyện này, tôi nhận cậu về, e khó ăn nói với cả trên lẫn dưới.”
Nhậm Quang Minh tiếc nuối, một chàng trai tài hoa, lại chỉ chuyên tâm cần cù làm việc, xưa nay không hứng thú với thị phi đấu đá, có cấp trên nào không muốn:” Giám đốc Kiều của chúng tôi quan hệ rất tốt với Vương Tín, bên kia đã tỏ thái độ như vậy rồi, cho dù cậu tới đây cũng khó tránh khỏi bị bài xích ...”
“ Tôi hiểu ...” Trần Thuật yếu ớt nói, y biết cái khó của Nhậm Quang Minh, hắn cũng chỉ làm công cho ông chủ, vị trí bị không ít người nhòm ngó, không dám nhận một người "bị đuổi việc vì tham ô tiền của công ty", khó khăn lắm mới áp được lửa giận xuống, nói:” Anh Nhậm, vậy tôi không gây thêm phiền toái cho anh nữa.”
Nhậm Quang Minh trầm ngâm:” Chủ yếu là chậu nước Hoa Mỹ hất lên người cậu quá bẩn, nếu cậu không nghĩ được cách chứng minh sự thanh bạch của mình thì sẽ không còn chỗ đứng trong nghề này nữa đâu.”
“ Tôi hiểu.” Trần Thuật mắt ánh lên dữ dội:” Tôi biết phải làm gì rồi.”
Khốn kiếp, Trần Thuật chỉ muốn ân oán rạch ròi, cắt đứt quá khứ, làm lại từ đầu, vậy mà thứ súc sinh đó trước mặt tươi cười, sau lưng lại định đuổi cùng giết tận.
Bản tính Trần Thuật không thích đua tranh, nhưng lần này y không ngồi yên nữa, nhất định không để thứ khốn kiếp đó yên lành.
Cúp điện thoại rồi, Trần Thuật bắt đầu suy tính chuyện phản kích, tuy bị lửa giận thiêu đốt, nhưng y chưa đánh mất lý trí.
Chuyện này phải tính toán hết sức cẩn thận, vì đấu với Hoa Mỹ, không khác gì David đấu với người khổng lồ Goliath, tuy làm trong công ty đó vài năm, nắm không ít bí mật, nhưng đả kích được người ta thì dễ, nhưng làm sao để an toàn rút lui mới khó, nếu không y không chịu nổi đòn thù của Hoa Mỹ.
Phải làm sao đây, ưu thế của mình làm gì, phải làm thế nào mới có phần thắng?
Trần Thuật ngồi im tại chỗ như pho tượng suốt từ sáng tới tối khuya mà không hay biết …
Hoa Thành phồn hoa sôi động nhất chính là về đêm, ban đêm ở thành phố không ngủ này có sự hấp dẫn chí mạng với người trẻ tuổi. Hầu Tử cũng là một trong số vô vàn chàng trai trẻ không kháng cự lại được sự cám dỗ đó, cho nên dù túi tiền không rủng rỉnh cho lắm, dù sáng sớm phải đi làm, hắn vẫn chơi tận hai giờ đêm mới mò về nhà.
Kết quả sáng nay lên tàu điện ngầm thì hai mắt díp lại, từ lúc chen lấn lên tàu đến lúc chen lấn xuống tàu cũng không làm hắn tỉnh táo hơn.
Ga tàu điện ngầm cách cổng tòa nhà Đông Chính một trạm xe bus, Hầu Tử liền đi bộ luôn, tới nơi ngó ngang ngó dọc, ôn chú bán khoai lang nướng chưa dọn hàng, muốn ăn sáng phải tới hàng tiện lợi đối diện, tức là đi qua sân rộng trước công ty, tặc lưỡi một cái bỏ luôn, trưa ăn bù.
Lim dim quẹt thẻ cổng an ninh, dọc đường đi cũng thấy người ta túm tụm bàn tán gì đó, không để ý lắm, công ty giải trí truyền thông mà, ít thiếu nhất là thị phi, đi thang máy tới tầng 4, đột nhiên bị người ta tóm tay kéo một phát ra sau bồn cây cảnh.
Hầu Tử định thần nhìn lại, té ra là Tiểu Mộng, chớt nhả:” Tiểu Mộng, em lại không biết quy định của công ty, anh không thể đáp lại tình cảm của em … à, Tiểu Mai, em cũng ở đây à?”
“ Linh tinh …” Tiểu Mộng nạt ngang, giọng kịch tính:” Đã nghe tin gì về tổ trưởng Trần chưa?
Tiểu Mai là người phòng tài vụ, rất thân với Tiểu Mộng, thường hay chạy qua chỗ bọn họ tám chuyện.
“ Tổ trưởng Trần làm sao?” Hầu Tử sực nhớ trên đường mấy nhóm tụ tập thì thẩm gì đó, thấp giọng xuống:” Có phải chuyện liên quan tới thư ký Lăng không?”
“ Thật đúng là vậy mà lúc nào cũng xoen xoét gọi tổ trưởng Trần là lão đại, cũng có chuyện đó, nhưng không phải chuyện đó, công ty đang đồn ầm lên là tổ trưởng Trần đi đêm với đối tác làm tổn hại lợi ích của công ty, số tiền lên tới gần trăm vạn, bị công ty phát hiện, nể tình không báo cảnh sát mà chỉ đuổi đi thôi.” Tiểu Mộng chỉ Tiểu Mai:” Cô ấy quen chị Thái ở phòng thư ký, chính chị Thái nói.”
Tiểu Mai gật đầu xác nhận:” Đúng vậy, phòng thư ký bọn họ đã liên hệ với các công ty khác trong nghề, truyền tin muốn phong sát anh Trần. “
Hầu Tử nhảy dựng lên:” Cái gì? Làm gì có chuyện vô lý thế, tổ trưởng Trần mà là loại người đó à? Tên nào bịa đặt thứ láo toét vậy …”
“ Suỵt! Khe khẽ cái mồm chứ.” Tiểu Mộng vội nhìn quanh, đặt tay lên môi làm dấu hiệu im lặng:” Anh muốn chết à, anh nghĩ ai tung ra tin này?”
“ Ai, cố biết à? Nói cho tôi biết, để tôi bẻ r … a....” Hầu Tử nói nửa chừng chẳng biết nghĩ ra gì mà ngưng bặt, lòng trầm xuống:” Không chơi xấu như vậy chứ, làm thế chẳng phải đẩy người ta tới đường cùng à? … có lẽ chúng ta suy nghĩ hơi quá, có thể chuyện không phải như thế.”
“ Vậy ý anh là anh Trần ăn tiền của người ta thật sao?” Tiểu Mai tỏ ý khó chịu:
“ Không phải … ý tôi là ..” Ý là gì thì Hầu Tử nói mãi không ra được:
“ Tôi nói cho mà nghe, tổ trưởng Trần nhờ xử lý chuyện Trương Thục sau đó thăng lên làm tổ trưởng đúng không?” Tiểu Mộng thấy Hầu Tử gật đầu, phân tích tiếp:” Kể từ đó trở đi, dù anh ấy lập thêm công gì cho công ty cũng không được thưởng, bất kể thăng chức hay tiền thưởng rồi không có. Thậm chí cách đây hai tháng còn bị gạt khỏi danh sách đề cử lên vị trí phó giám đốc phòng kế hoạch, trước đó có ai không tin chắc là cái ghế đó thuộc về anh ấy.”
“ Đừng nói phó giám đốc, để anh ấy thay thế luôn Trương Minh Viễn làm giám đốc cũng thừa sức rồi, lão già vô dụng.”
“ Cái đó không phải trọng điểm, anh đúng là ngốc.” Tiểu Mai tiếp lời luôn:” Từ lúc Trần Lăng trở thành thư ký cho tổng giám đốc Vương thì anh Trần cũng hết thăng tiến luôn, đã hiểu chưa hả?”
Hầu Tử chấn kinh không nói lên lời. nói vậy lão đại của hắn bị người ta đâm sau lưng, cắm sừng sau lưng tới cả năm rồi sao …?
“ Tụ tập bàn tán cái gì đó hả?”
Đột nhiên có tiếng quát lớn sau lưng, ba người giật nảy mình, Tiểu Mai thoắt cái chạy mất tích, để lại Hầu Tử và Tiểu Mộng đối diện với lửa giận Chu Giai Mô đang hùng hổ đi tới:” Rảnh rỗi quá chứ gì, được rồi, từ mai hai người phụ trách quét dọn phòng cho tôi, còn nữa, báo cáo phương án giày thủy tinh hoàn thành chưa, Trần Thuật đi rồi, đừng nghĩ như trước kia có chỗ dựa mà chây ì, làm việc với tôi là quy củ ….”
Vâng dạ nghe Chu Giai Mô vừa thăng lên quyền tổ trưởng giáo huấn liền 10 phút, đợi hắn đi rồi, Tiểu Mộng và Hầu Tử đồng loạt giơ ngón giữa lên, đúng là thứ tiểu nhân đắc ý.