Trần Thuật vừa pha trà vừa nói:” Tổng giám Lạc quá lời rồi, đều là chuyện tôi nên làm thôi, chủ yếu là tôi không chịu được bọn chúng gây tổn thương cho cô Khổng Khuê như thế, cho nên giúp cô ấy đòi lại công bằng, không phụ sự tín nhiệm của cô ấy là được. Lần này vài việc vượt quyền, không kịp báo cáo, là sai sót của tôi.” Lạc Kiệt rộng lượng xua tay:” Không sao, lúc phi thường cần làm chuyện phi thường mà, báo cáo qua báo cáo lại, lỡ hết thời cơ.” “ Cám
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.