Tĩnh Tĩnh không quá ngốc, nghe thấy Trần Thuật nói tới mình lập tức khóc hết sức thương tâm, với lại nghĩ tới cái trán vỡ, càng khóc lớn ... Mặc dù cô không dựa vào dung mạo kiếm cơm, nhưng mà thứ vốn đã chẳng có bao nhiêu, giờ bị lấy đi mất, chẳng phải là càng thêm tuyệt vọng à? Cô ăn bao nhiêu thức ăn mới có được bằng đấy máu, giờ lãng phí bao nhiêu như vậy, sau này phải ăn bao nhiêu bù lại được. Càng nghĩ bi thương càng lớn, khóc như trời tan đất sụp,
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.