“ Đành như thế thôi chứ biết làm sao.” Khổng Nhược Khuê ỉu xìu xìu nói, mắt vẫn không rời khỏi đôi giày thủy tinh:” Thật là đẹp, hận không thể lập tức đi vào bước ra phố ... Tổng giám Trần, lần này anh giúp tôi một việc lớn như thế, tôi phải cám ơn anh thế nào?” Trần Thuật lắc đầu:” Cô giúp tôi nhiều như thế rồi, tôi cảm kích chưa hết nữa là, không cần cám ơn tôi.” “ Phải cảm ơn, nếu không trong lòng tôi sẽ áy náy.” Khổng Nhược Khuê thể hiện một mặt nữ
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.