Trần Thuật nhìn trân trân, cái xe đó … chẳng phải là xe của Khổng Nhược Khuê hay sao, cô gái ơi, cô chơi trò gì thế? “ Nhìn cái gì mà nhìn?” Khổng Nhược Khuê có hơi đỏ mặt như bị Trần Thuật nhìn ra suy nghĩ trong lòng, chống hông làm ra vẻ ngang ngược che dấu sự lúng túng:” Tôi cho lái xe về nhà nghỉ ngơi một chút không được à? Anh không ngồi thì thôi.” “ Có, có chứ, hoàn toàn không thành vấn đề.” Trần Thuật di chuyển ánh mắt, cười lấy lòng, giờ chưa
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.