Lăng Thần đứng ngây ra đó nhìn Trần Thuật mua khoai lang, kỷ niệm quá khứ ùa về, nhưng cô mạnh mẽ bấu chặt móng tay vào lòng bàn tay, ép mình quay lại hiện thực, bấm điện thoại cho Vương Tín:” Tổng giám đốc Vương, anh ấy muốn gặp anh.” Vương Tín hừ một tiếng khinh bỉ:” Bảo y lên đây.” “ Anh ấy bảo anh xuống.” “ Anh ...” “ Anh cũng cần phải xuống.” Lăng Thần biết tính khí Vương Tín cho nên không để hắn nổi giận, nói trước:” Chuyện can hệ trọng đại, tổng giám đốc nên tạm thời
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.