Trần Thuật cúi đầu xuống cắn một miếng quẩy, lại húp ngụm sữa đậu, hai má phình lên, nhìn y ăn, người khác cũng thấy ngon miệng.
Tuy là nhà ăn của trường đại học thành phố, thực ra học sinh sinh viên tới ăn sáng không nhiều, chủ yếu tới từ người đi làm thuê phòng ở xung quanh, nhất là tiểu khu của Trần Thuật càng đông. Có vài khuôn mặt quen thuộc, song Trần Thuật không nhớ tên, sống ở thành phố lớn là thế, ai biết người nấy, quan hệ láng giếng rất nhạt, thậm chí có thể coi như không có.
“ Anh Trần, anh nên biết điều này quá hà khắc, nếu tổng giám đốc Vương chấp nhận yêu cầu này, về sau sao còn chỗ đứng trong nghề? Đàm phán phải có giới hạn chứ, chúng tôi mang thành ý tới, anh nên tỏ thành ý của mình.” Chu Giai Mô bình ổn tinh thần, bày ra thái độ chuyên nghiệp:
“ Lúc Vương Tin hất nước bẩn lên người tôi, hắn có nghĩ tới chuyện tôi mất chỗ đứng trong nghề không?” Trần Thuật vặn lại:
“ Nhưng tổng giám đốc Vương là thái tử tập đoàn chúng ta, với thân phận anh ấy sao có thể ...” Chu Giai Mô ra sức khuyên can:
“ Ý anh là Vương Tín thân phận cao quý có thể tùy ý trà đạp người khác, có thể dùng thủ đoạn bẩn thỉu với tôi, còn tôi địa vị thấp kém phải vui vẻ chấp nhận à?”
“ Không, không, ý tôi không phải thế, anh Trần ...” Chu Giai Mô rối rít xua tay:” Anh có thể bù đắp ở phương diện khác, ví như tiền.”
“ Vương Tín có thiếu tiền không?” Trần Thuật hỏi:
Giải quyết được bằng tiên thì dễ rồi, Chu Giai Mô nhẹ người:” Đương nhiên không thiếu, anh lại không phải không biết lai lịch tổng giám đốc, cho nên anh chứ thoải mái ...”
“ Hắn không thiếu tiền cho nên tôi không cần tiền ... Tôi muốn hắn xin lỗi.” Trần Thuật chém đinh chặt sắt nói:” Hắn thiếu cái gì tôi lấy cái đó, hắn thiếu đạo đức, tôi lấy đạo đức của hắn.”
“ Chuyện này tôi không thể đáp ứng.”
“ Vậy chúng ta không cần bàn nữa. Phiền anh tránh ra được không, anh ngồi trước mặt tôi, rất ánh hưởng tới ăn uống.”
Chu Giai Mô không nhịn nổi nữa, đứng dậy chỉ mặt Trần Thuật:” Trần Thuật, làm người phải biết trước biết sau, đứng có mà quá đáng, chúng ta dù sao từng là đồng nghiệp.”
Rầm!
Trần Thuật đập đũa xuống bàn, đôi mắt gườm gườm ẩn chứa sát khí làm Chu Giai Mô rợn người:” Đồng nghiệp? Loại đồng nghiệp tôi còn chưa đi đã lẻn sau lưng tôi đi mách lẻo với Vương Tin hả?”
“ À, cậu nói chuyện tôi mách tổng giám đốc Vương à? Sao, tôi nói gì sai sao, không phải cậu nói trước mặt chúng tôi là tổng giám đốc cướp bạn gái của cậu à? Không phải cậu nói muốn từ chức à? Nếu cậu đi rồi, cho tôi cơ hội kiếm chút cống hiến không được sao? Dù sao đó là cách sinh tồn ở văn phòng mà.” Chu Giai Mô chẳng thấy mình làm gì sai:” Cậu đi rồi, tôi lên làm tổ trưởng thay cậu, đó là nhờ công của cậu đấy, cho nên Trần Thuật, tôi thực sự phải mời cậu một bữa.”
“ Chà, lộ bản mặt vô sỉ ra rồi còn lên giọng giảng giải tình nghĩa đồng nghiệp.” Trần Thuật nhếch môi, con người Chu Giai Mô thế nào thì y nhìn ra lâu rồi, một tên tiểu nhân bất tài thích đố kỵ:
“ Cậu tử tế gì hơn người ta mà lên mặt đạo đức giả, trước khi đi cậu tiết lộ chuyện tình cảm với thư ký Lăng, chẳng phải trả thù cô ấy à, đừng ra vẻ thanh cao, hậu quả ngày hôm nay chuốc lấy thôi …”
“Còn cả chuyện Trương Thục, trước kia sự cố của Trương Thục do cậu xử lý, không phải do cậu đưa ra phương án giải quyết à? Kết quả thế nào, giờ cậu dùng nó để hủy hoại Trương Thục. Trần Thuật, cậu là thứ tàn độc như ai thôi, đừng nói ai vô sỉ. Cứ giải quyết vấn đề đi.” Chu Giai Mô quả nhiên không hổ nhiều năm lăn lộn ở chốn văn phòng, đối đáp chẳng thua kém:
“ Chuyện của tôi và Lăng Thần, anh chưa đủ tư cách bình luận đâu, đừng nghĩ mình dơ bẩn thì người khác cũng như mình.” Trần Thuật không để hắn khiêu khích:” Tôi xử lý không ít sự vụ của Hoa Mỹ, vì sao lại lấy Trương Thục ra khai đao, biết không?”
Chu Giai Mô sầm mặt:” Vì sao?”
“ Vì hắn ta vô trách nhiệm nhỏ nhen ích kỷ. Đúng, phương án do tôi đưa ra, nhưng công ty có làm theo đúng như thế không?”
“Tuy say rượu lái xe ảnh hưởng tới hình ảnh, nhưng nếu nghệ sĩ dũng cảm đứng ra nhận trách nhiệm, hứa không tái phạm, không chỉ tuyệt hậu họa, có khi lại còn thu được thêm sự đồng tình tán thưởng tinh thần dám làm dám nhận. Ca sĩ Tàng Phong Duệ chẳng phải cũng làm thế à, kết quả người ta không chỉ không mất hình tượng, càng khiến công chúng kính trọng hơn.”
Trần Thuật hạ giọng xuất rất thấp, vẫn nghe ra sự bất mãn trong đó:” Ngoài ra khi đó tôi nói, trừ đền bù tiền thuốc men cho người bị hại, còn bồi thường 20 vạn tổn thất tinh thần và bù chi phí nghỉ việc.”
“Trương Thục chỉ để bạn hắn ta trả có 2 vạn tiền viện phí, còn không tới thăm người ta một lần, giả vờ chuyện này không liên quan, cô bạn kia biến mất luôn. Cuối cùng tôi phải yêu cầu công ty bỏ mười vạn mới áp được chuyện này xuống.”
“ Đến Tết tôi tới thăm người bị hại, anh ta bị tàn tật ở chân nên không thể làm việc, cả nhà rơi vào cảnh cùng quẫn. Tôi đi nói với Trương Thục, mong hắn có thể bồi thường riêng cho người bị hại, hắn không hối lỗi lại còn chửi mắng tôi trước mặt bao người. Cho nên, điều kiện thứ hai, Trương Thục phải bồi thường cho người bị hại 100 vạn, dù sao thơi gian trôi qua một năm, phải thêm lãi.”
100 vạn? Tên này điên à? Chu Giai Mô tái mặt, đây không phải con số nhỏ:” Trần Thuật, cậu đừng có mà tham lam.”
Trần Thuật khẽ lắc đầu:” Không, tôi không tham lam, nếu các người muốn đàm phán, vậy thì cũng khỏi cần làm theo yêu cầu của tôi.”
“ Cậu cho rằng đã ăn chắc được chúng tôi rồi à? Cho rằng chúng tôi không có cách hóa giải nào à?” Chu Giai Mô giọng điệu hung hăng, hắn cực ghét Trần Thuật luôn ra vẻ đạo đức thanh cao, cho rằng y là thứ ngụy quân tử:” Vốn chúng tôi nghĩ cho hình tượng của Trương Thục nên mới nhịn cho qua. Nếu cậu rượu mời không uống lại muốn uốn rượu phạt, vậy chớ trách chúng tôi không khách khí.”
Nói rồi lấy ra từ cặp xách tay mấy tờ hợp đồng:” Đây là hợp đồng mua chuộc truyền thông do cậu ký?”