Trần Thuật hết sức nghiêm túc nói:” Thứ duy nhất làm cháu không ăn được là lòng chú làm quá lửa rồi, lần sau chú để ý chút.”
“ Nếu không phải vì hai đứa, tôi bận nghe hai đứa nói chuyện thì làm sao quá lửa được.” Lão Gia bực mình vung tay bợp một phát:” Tôi nói cậu có nghe thấy không, còn có tâm tư mà ăn à?”
“ Cháu trừ ăn ra còn làm gì được nữa?” Trần Thuật hỏi lại:
“ Đang nói cô bé đó, cô bé tốt như thế, cậu trơ mắt nhìn cô bé bị người ta đưa đi à?”
Trần Thuật đúng là dở khóc dở cười:” Lão Gia, chú biết cô ấy là ai không?”
“ Làm sao tôi biết, tôi chỉ biết cô bé đó tên Tiểu Khuê, thích ăn mỳ tôi làm ... Tôi thấy hai đứa rất xứng đôi, chỉ là thêm một kẻ phá đám, chuyện có vẻ không đơn giản như tôi nghĩ.”
“ Té ra tước đó chú nghĩ chuyện này dễ lắm à?” Trần Thuật tròn mắt:
“ Còn không à, tôi làm mai giới thiệu hai đứa với nhau, sau đó làm một bữa cơm mời ai đứa ăn, uống vài chén ... Thế là xong rồi.” Lão Gia không biết đang kể chuyện ở niên đại nào nữa:
“ Lão Gia, chú nghe cháu đi, chuyện này chú đừng xen vào. Thật đấy, ngàn vạn lần đừng xen vào ... Cháu sợ chú xen vào, có người sẽ chửi cháu.” Trần Thuật sợ rồi uống vài chén sau đó có mà vào tù, chuyện mình mình biết, chưa nói cơ hội gặp lại của hai người rất nhỏ, thân phận chênh lệch quá lớn, mà cả căn nhà Khổng Nhược Khuê đang ở là mộng tưởng cả đời không với tới được của tuyệt đại đa số:
Cho dù Trần Thuật tự tin mình sẽ có tương lai tươi sáng thì vẫn không thể vươn tới tầm đó.
Ngôi sao sáng trên trời, sao có thể thuộc về mình.
“ Mắng chửi thế nào?”
“ Chửi cháu cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga.”
Bốp!
Lão Gia vung tay bợp cho Trần Thuật một cái, mắng:” Thằng nhãi kém cỏi, cậu có chân có tay, sao lại thành cóc ghẻ?”
“ Cháu chỉ ví von như vậy thôi.” Trần Thuật nhìn chằm chằm vào bàn tay bóng mỡ của Lão Gia, kinh tởm lùi lại:” Cháu vừa gội đầu, chú làm cháu phải gội lại rồi đấy.”
“ Thực sự không có ý định gì à?”
“ Thật.”
“ Tiểu Khuê xinh đẹp như thế cơ mà.” Lão Gia chép miệng:
“ Quá xinh đẹp mới đúng, cho nên càng không không dám có ý đồ gì.” Trần Thuật nói hết nước hết cái:” Lão Gia, chú làm mỳ cho tốt, đừng xen vào. Chú không biết cô ấy là ai, chú cũng không biết bình thường cô ấy qua lại với những người thế nào ... Còn cháu, trước tiên kiếm công việc ăn no bụng đã. Tình yêu là thứ xa xỉ, tài khoản tình cảm của cháu chưa đủ khoản dư, để cháu nạp thêm tiền vào đó đã.”
“ Đúng là cái thứ vô dụng.” Lão Gia khinh bỉ:” Tình cảm giống như đi xe bus, không kịp chuyến này thì chuyến khác tới, vẫn có khả năng kiếm được chỗ tốt kề bên cửa sổ ... Tôi nói cho cậu biết, thời buổi này cô gái tốt là châu báu tuyệt thế, bỏ lỡ rồi không có nữa đâu. Đến lúc đó cậu muốn theo đuổi cũng không còn cơ hội.”
“ Tình cảm cũng không phải là ép mua ép bán ... Chú không thể thấy bọn cháu bề ngoài xứng đôi, chú liền thấy thấy bọn cháu nhất định phải tới với nhau. Tính cách thì sao, có tiếng nói chung không? Có cơ sở tình cảm không? Nhưng cái đó phải nghĩ tới chứ?” Trần Thuật quan niệm của ông già này quá lỗi thời, giải thích rất vất vả:
“ Cái đó thì dễ, cứ quen nhau trước rồi tính.” Lão Gia mất kiên nhẫn, giống đại đa số người già, thấy đôi trẻ vừa mắt là muốn gán ghép với nhau: “ Còn về khác biệt thân phận mà cậu lo, nếu cậu hỏi tôi cậu và thằng bóng bẩy kia ai có cơ hội lớn hơn, tôi sẽ bỏ cho cậu một phiếu.”
Trần Thuật bật cười:” Chú dùng ngón chân bỏ phiếu ạ? Chú thiên vị cũng quá mức rồi đấy.”
“ Thằng ngốc, nghe tôi phân tích đây này ....” Lão Gia lại giơ tay định đánh Trần Thuật, nhưng y ngả ra sau né, thế là cầm tỏi bóc:” Nếu luận chiều cao, tướng mạo, khí chất, ứng xử, cùng với sự quan tâm chu đáo của người ta với cô bé đó, hai đứa đúng là cách nhau một trời một vực, cậu xách dép cho người ta cũng không xứng.”
“ Này này, chú không cần đả kích cháu cũng biết mình kém người ta rồi.” Trần Thuật xua tay:” Thế mà còn bỏ phiếu cho cháu, chú biết gieo hi vọng hão huyền cho người khác cũng là tội lỗi không?”
“ Có muốn nghe tôi nói hết không?”
“ Muốn.” Trần Thuật gật đầu:” Chuyện này còn huyền ảo hơn cả làm sao xây được kim tự tháp, cháu thích nghe kể chuyện.”
“ Từ thái độ của Tiểu Khuê đối với hai đứa mà xét thì bây giờ cả hai đều không có hi vọng gì hết. Con bé nhìn thì thân thiết kỳ thực giữ khoảng cách với cả hai, điểm này ông già như tôi nhìn ra được, hai đứa các cậu là người trong cuộc càng cảm giác được.”
“ Cảm giác được.” Trần Thuật đúng là cảm thấy như thế, Khổng Nhược Khuê đem tới cảm giác một người xa lạ quen thuộc, đương nhiên khác với Lăng Thần là người quen thuộc xa lạ:
Y không biết cái cảm giác quen thuộc với Khổng Nhược Khuê là ở đâu ra, nhưng rõ ràng là hai người tương đối tự nhiên, bớt đi rất nhiều rụt rè khách khí của người lạ.
Nhưng mà bọn họ mới chỉ gặp nhau mấy lần, thậm chí còn chưa thể gọi là bạn.
“ Tôi không biết cậu và Tiểu Khuê quen nhau như thế nào, nhưng cậu rõ ràng thân mật với con bé đó hơn là thằng củ cải trắng kia.”
“ ....” Trần Thuật thấy ông già này lẫn rồi, lúc đó Khổng Nhược Khuê đỏ mặt, phải thừa nhận khoảnh khắc đó tim y hơi rung rinh một chút:
“ Cô bé bảo cậu trả tiền.”
“ Sao ạ?”
“ Ài, cái thằng ngốc này chứ, tôi mở quán mấy chục năm rồi, mỗi ngày có không ít đôi tình nhân tới quán ăn mỳ, tan tan hợp hợp đã thấy vô số. Phàm là cô bé nào lại thoải mái để một nam sinh trả tiền hộ, chứng tỏ nam nhân đó là người tin tưởng, hoặc có thể nói là người muốn thân mật hơn. Ngược lại, nếu một cô gái tìm mọi cách từ chối nam nhân thanh toán tiền, quan hệ hai người rất bình thường, là muốn giữ khoảng cách, không muốn quá thân cận, nợ quá nhiều ...”
Trần Thuật giơ ngón cái lên:” Cao, thật là cao, rất có lý, Lão Gia không hộ là người thấy hết ái tình thiên hạ, đại sư phân tích tình cảm.”
“ Hà hà, tất nhiên rồi, năm xưa tôi và mẹ Nha Nha tới với nhau cũng dùng tâm kế đấy.” Lão Gia đắc ý vuốt bộ râu vô hình:
“ Có phải là nhờ nấu nướng không ạ?”
“ Không phải, nhớ năm đó tôi rủ cô ấy đi chơi hội, rồi đưa cô ấy tới chuồng ngựa ...” Lão Gia hồi tưởng:
Trần Thuật câm nín luôn rồi, lão già mất nết, tôi báo cảnh sát, báo cảnh sát đấy biết không hả?