Khi Thang Đại Hải lái chiếc Ford Mustang màu vàng bắt mắt của mình tới dưới cầu Hải Châu, Trần Thuật và Lý Như Ý đã ngồi ở trong quán quen uống bia rồi.
Dọc theo con đường cạnh đê Châu Giang, buôn bán theo kiểu quán lề đường cực kỳ phát triển, trải dài hết tầm mắt đủ loại quán xá dựng bằng lều bạt hoặc xe bán hàng lưu động, tiếng nói cười rộn ràng khắp nơi.
Càng những ngày nóng nực thì nơi này làm ăn càng hưng thịnh, quán chỉ mở vào buổi tối, khi gió từ ngoài Châu Giang thổi vào phần nào làm dịu mát cái không khí nóng nực, thời điểm đó làm vài chai bia mát thì chẳng còn gì bằng.
Nhìn đống vỏ chai vỏ lon bia ở dưới đất, Thang Đại Hải chỉ mặt hai người đau đớn mắng:” Các cậu còn có tình người nữa không, tôi phải từ chối lời mời của mấy chục em gái chân dài tới cái đầu cầu này, vậy mà các cậu không thèm đợi tôi? Có còn để đại thiếu gia tập đoàn Phúc Tinh vào trong mắt nữa hay thôi? Có còn để Thang Thang người chủ trì trứ danh của Hoa Thành vào trong mắt nữa hay thôi?”
“ Không.” Trần Thuật trả lời ngắn gọn:
Lý Như Ý không đáp, xoạch một phát mở lon bia ném tới, sau đó chạm một phát, ngửa cổ tu ừng ực. Đó là phong cách bia rượu của Lý Như Ý, không có cốc chén gì hết, cứ từng chai từng chai mà tương.
Thang Đại Hải cầm lon bia ai oán nói:” Chỉ Như Ý tốt với tôi.”
“ Anh lấy câu chuyện của tôi làm đề tài cho tiết mục còn mặt mũi nào trách tôi không tốt với anh à?” Nếu không phải tâm trạng không tốt, Trần Thuật thèm vào nghe tiết mục của Thang Đại Hải, ai ngờ nghe rồi, lòng càng thấy tệ hơn, ai mà thích đem thất bại của mình ra cho bàn dân thiên hạ bàn tán:
“ Tôi không nói cậu, chẳng phải tôi nói rõ rồi à, người bạn đó của tôi chia tay bạn gái 7 năm, cậu và Lăng Thần mới 5 năm. Ài, người ta thương tâm lớn hơn cậu nhiều, ba tháng rồi còn nằm trên giường không gượng dậy được.”
“ Ba tháng vẫn nằm trên giường không dậy được thì không phải thất tình, mà là mất chân. Tôi rất tò mò đấy, người bạn đó của anh tên là gì?”
“ Trần Nhị Hổ.” Thang Đại Thành mặt tỉnh bơ bịa bừa một cái tên:
“ Chà, cùng họ với tôi, gần đây người thất tình họ Trần nhiều quá nhỉ?”
Đến cả Lý Như Ý nghe câu này của Trần Thuật cũng không nhịn được cười, chứng tỏ người anh em của hắn khôi phục kha khá rồi, ít nhất không lo y nghĩ quẩn nữa.
“ Chứ còn gì nữa, cho nên tôi mời muốn tìm nguyên do các cậu thất tình, là do tình cảm phai nhạt hay do tiền bạc xen vào ...” Thang Đại Hải cười ha hả:
Trần Thuật không thèm chấp:” Tìm ra chưa?”
“ Chưa, để tôi tìm tiếp, cậu đừng sốt ruột, khi nào tìm ra tôi nói cho cậu đầu tiên.” Thang Đại Hải nói như thật:
“ Tôi biết thế nào anh cũng nói ra chuyện tôi thất tình trên tiết mục .. anh nói xem, sao tôi lại làm bạn với một người chủ trì chương trình như anh?” Trần Thuật liên tục lắc đầu, điệu bộ bất lực vì chơi nhầm với bạn xấu:
“ Câu này tôi không thích nghe đâu nhé, người ta còn khuyên tôi ngàn vạn lần đừng làm bạn với đám tác giả biên kịch, vì mỗi một câu anh nói đều có thể thành nguyên liệu sáng tác của người ta. Như Ý chẳng phải là bị cậu đưa vào trong kịch bản đang sáng tác rồi à?” Thang Đại Hải biết trên người Trần Thuật luôn có cuốn sở nhỏ, y ghi chép câu chuyện đặc sắc ngoài cuộc đời đưa vào tác phẩm của mình, thậm chí có lần tới cả đồn công an mấy ngày:” Kết quả thì sao, tôi có sợ không?”
“ Té ra quân hệ hai người là lợi dụng lẫn nhau.” Lý Như Ý nghe Trần Thuật và Thang Đại Hải xen vào:
“ Phải gọi là thành tựu cho nhau mới đúng.” Thang Đại Hải đưa mắt tia một cô gái xinh xắn mặc áo hai dây đỏ chót đi ngang qua, mồm nói không ảnh hưởng:” Cậu còn mặt mũi mà nói à, cậu diễn kịch điên hơn bất kỳ ai ... tưởng tôi không biết cậu im lặng không nói gì, kỳ thực luôn lặng lẽ quan sát học tập bọn tôi đưa vào diễn xuất, không phải chúng ta đều thành tựu cho nhau à?”
“ Uống!” Lý Như Ý giơ chai lên, thấy hai người bạn này nói nhiều quá, đều là nam nhân với nhau, uống là được, mồm lải nhải không ngừng:
Thang Đại Hải xé một miếng các mực nướng cho vào mồm nhai:” Nói đi, hôm nay cậu và Như Ý ra đây chắc chắn không chỉ đơn giản là uống bia. Chuyện phía bên kia giải quyết rồi à?”
Trần Thuật gật đầu:” Coi như tạm giải quyết rồi.”
“ Tình hình thế nào?”
Thang Đại Hải hỏi, Lý Như Ý cũng quan tâm quay sang đợi, hai người bọn họ biết Trần Thuật vì thất tình mà từ chức, chưa hết, lại còn bị phong sát trong nghề, nước bẩn rưới từ đầu xuống chân.
Vậy mà chỉ vẻn vẹn một ngày đã xử lý xong rồi sao?
Trần Thuật đêm nguồn cơn, phát triển cùng với kết quả cuối cùng kể với hai người anh em, biết họ tuy không nói, nhưng trong lòng rất lo cho tình hình của mình. Cho nên chuyện giải quyết xong là hẹn cả hai ra uống bia.
Thang Đại Hải vỗ bàn:” Thống khoái, kẻ ác phải có kẻ ác trị, đối phó với loại người này phải dùng thủ đoạn như thế. Trần Thuật làm đẹp lắm.”
“ Trần Thuật không phải người xấu.” Lý Như Ý đính chính, hơi ngạc nhiên, cảm giác người anh em có thay đổi lớn:
“ Ai bảo cậu ấy là người xấu đâu.” Thang Đại Hải chỉ mặt Lý Như Ý:” Tôi nói đầu óc cậu ấy linh hoạt, đi với bụt mặc áo cà sa, đi với thằng sida thì bị aids. Chẳng qua cậu ấy có thích dùng hay không thôi, chẳng như cậu, e bị đám người đó hại chết.”
Trần Thuật che mặt, cách vận dụng từ ngữ của Thang Đại Hải làm y rất nghi ngờ trình độ toàn bộ thính giả của hắn, đây là thất bại của cả nền giáo dục trong nước.
“ Tôi vốn bị hại chết rồi.”
Lý Như Ý thở dại, hình tượng của hắn rất tốt, diễn kịch cũng không tệ, chưa tốt nghiệp Học viện Hí kịch Thượng Hải đã được một công ty quản lý nghệ sĩ tới ký hợp đồng, rồi phát sinh mâu thuẫn kịch liệt với thượng tầng công ty nên bị chôn vùi. Cho nên Lý Như Ý luôn ở trạng thái nửa thất nghiệp, mỗi lần anh em tụ tập uống rượu thì hắn đều say đầu tiên.
Rảnh mà.
Nói một nghệ sĩ "rảnh", chẳng khác gì chửi người ta.