“ Sao Khổng Khuê lại ...” Vương Vĩ Cương vẫn cảm giác chuyện này như đùa:” Không Khuê sao lại trốn ở đây ăn cua cay với cậu chứ, ha ha ha, chúng tôi không mắc lừa đâu.” Trần Thuật cười nhạt:” Không tin thì khẩn trương thế làm gì, cười rõ là giả, không thấy ngại à?” “ Nói chuyện kiểu gì thế?” Khổng Nhược Khuê trừng mắt với Trần Thuật làm y im re, chủ động vươn tay về phía Vương Vĩ Cương, nhoẻn miệng cười:” Chào mọi người, tôi là Khổng Khuê.” Là Khổng Khuê thật rồi, không
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.