Mục lục
Cô Bạn Cùng Bàn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Suốt cả một buổi sáng Trần Thuật không ra ngoài, giờ ăn cơm thư ký đi vào hỏi y có cần đặt cơm không, y gọi một suất cơm rưỡi thịt bò khoai tây.

Ăn xong bữa trưa đơn giản, sau đó chợp mắt chừng nửa tiếng, Trần Thuật sai thư ký đưa tới các loại tư liệu phòng kế hoạch cùng với bảng tiến độ hạng mục của các tiểu tổ. Ít nhất thì phải hiểu được tình hình cơ bản trong văn phòng.

Trần Thuật ngồi ở văn phòng suôt một buổi chiều mà không có một tổ trưởng hoặc là một nhân viên nào tới báo cáo công tác với y.

Có điều Trần Thuật không vội, sau khi biết Lạc Kiệt tích uy đã lâu, kiểm soát phòng kế hoạch ngoài dự liệu, y hiểu cần tính kế lâu dài. Nhất là sáng tay tới nhậm chức hai người đối đầu công khai, khiến không ít cấp dưới sinh cố kỵ, lúc này mà tới thân cận với y thì bằng với đắc tội với chủ quản chính chức rồi.

Đến giờ tan ca chiều, Trần Thuật chuẩn bị dọn bàn cùng đồng nghiệp ăn cơm liên hoan thì Chu Thảng gõ cửa.

Chu Thảng là cô gái phương nam điển hình, vóc người nhỏ nhắn xinh xắn, để mái tóc ngắn chớm mang tai, khi cười để lộ ra đôi nanh hổ đáng yêu. Tuổi còn trẻ mà quản lý văn phòng phức tạp, nói không có quan hệ bối cảnh gì thì người ta không tin.

“ Tổng giám Trần, vừa rồi tổng giám Lạc gọi điện nói có hai hạng mục cần mọi người phải tăng cường tiến độ, yêu cầu toàn bộ nhân viên trong phòng phải tăng ca. Cho nên bữa cơm liên hoan tối nay tạm thời hủy bỏ, đợi mọi người có thời gian rảnh đã, anh thấy sao ạ.” Chu Thảng tỏ ra rấy áy náy, nói có phần ấp úng:

“ Tôi không ý kiến.”

Trần Thuật cười, lại là trò dằn mặt khác của Lạc Kiệt đây mà, cũng là sự báo thù nho nhỏ đối với hành vi cướp văn phòng của mình. Chuyện này y chẳng thể nói gì được, chẳng lẽ mình lại nhảy ra nói, vì bữa cơm liên hoan chào đón mình mà mọi người phải bỏ công bỏ việc à?

Thực sự là trò quá trẻ con, thậm chí có chút nực cười, nếu trình độ Lạc Kiệt chỉ có thế này thôi thì thứ đáng dè chừng duy nhất chỉ là thân phận của hắn chứ không phải trí tuệ của hắn.

Ài, đặc điểm chung của đám công tử ca, làm việc không nghĩ tới tổn thất của công ty.

“ Cám ơn tổng giám Trần đã lý giải.” Chu Thảng nhoẻn miệng cười nhe ra cái răng nanh đáng yêu:

“ Đều là vì công ty mà.”

“ Vậy tổng giám Trần làm việc đi ạ, tôi cũng phải đi tăng ca đây.” Chu Thảng hai tay đặt ở bụng, khom người lui ra:

Cơm liên hoan thì hủy bỏ, nghiệp vụ của công ty thì chưa hiểu, cũng không ai hi vọng Trần Thuật đi tìm hiểu, y thành người rảnh rỗi trong công ty.

Về thôi, chả vội, Trần Thuật lại lần nữa trấn an bản thân.

Lâm Kỳ, Lạc Kiệt, mỗi người một tính cách, một kiểu thủ đoạn, hết sức thú vị, trước kia Trần Thuật có chút thanh cao, không thèm để ý mấy chuyện này, giờ bỏ đi được tự tôn, quan sát người khác, chịu khó nghiền ngẫm hơn, cảm giác ngộ ra nhiều điều.

Suốt dọc đường đi thang máy xuống tiếng oanh yến ríu rít, mùi nước hoa lẫn hương thơm thân thể nữ nhân làm người ta ngất ngây. Mỹ nữ ở Đông Chính quả nhiên danh bất hư truyền, từ thanh thoát, hoang dã, gợi cảm cho tới vẻ đẹp tự tin trí thức đều có, đến Trần Thuật vừa có một ngày không vui vẻ gì cũng như quét sạch, thầm nghĩ Thang Đại Hải mà ở đây chắc chắn tẩu hỏa nhập ma.

Thiêng thật, nghĩ tới Tào Tháo, Tào Tháo tới.

Vừa mới ra thang máy thì di động trong túi rung lên, Trần Thuật lấy máy ra xem, bên trên là bốn chữ "Thang đại thiếu gia", chính Thang Đại Hải viết vào:” Tìm tôi có chuyện gì thế?”

“ Hôm nay là ngày đầu tiên cậu tới công ty mới, là ngày trọng đại, định mời cậu một bữa khao thưởng.” Tiếng cười sang sảng của Thang đại thiếu gia làm người ta ấm lòng, hắn thích nhất mời người ta ăn uống:” Xe của tôi đã đỗ ở trước cổng của Đông Chính rồi, xuống mau.”

“ Anh thật đúng là, muốn mời cơm cũng phải hẹn trước chứ, bây giờ tôi là phó tổng giám công ty lớn, quyền cao chức trọng rồi. Vừa mới nhận lời đồng nghiệp văn phòng lát nữa liên hoan thì anh gọi điện tới, giả sử bây giờ tôi báo với họ là tôi không đi nữa, chẳng phải họ thấy tôi mới làm lãnh đạo đã lên mặt khó gần à?” Trần Thuật vừa bấm số tầng 1 vừa nói đùa với Thang Đại Hải:

“ Thôi đi, sáng nay cậu trở mặt với Lạc Kiệt đã truyền đi khắp nơi rồi, tưởng tôi không biết chắc? Với tính của Lạc Kiệt, đời nào cho cậu dễ chịu, còn về phần cơm liên hoan e là không ai dám ăn cùng cậu rồi.” Thang thiếu gia vạch mặt:

“ Hả, tôi nổi tiếng như vậy rồi sao?” Trần Thuật ngạc nhiên:

“ Vênh mặt lên thật đấy à?”

“ Vênh cái gì, có nổi tiếng cũng sao bằng Thang đại thiếu gia, anh đã mời cơm thì tôi cung kính không bằng tuân lệnh, cúp máy trước đây.” Suốt đường đi Trần Thuật cứ nghĩ mãi, ra khỏi cổng công ty, quả nhiên xe BMW của Thang Đại Hải đã đỗ sẵn, vừa lên xe đã hỏi:” Này, làm sao tin tức của anh lại linh thông như thế, chuyện nhỏ xíu mà cũng biết nhanh thế?”

“ Chúng tôi làm truyền thông, Đông Chính làm phim ảnh, hai bên đương nhiên là hợp tác chặt chẽ rồi, nhiều nghệ sĩ mới của Đông Chính lần đầu xuất hiện trước công chúng là qua triết mục của tôi, cả minh tinh Tô Âm chỉ đứng sau Khổng Khuê cũng thế đấy.”

“Bên đó cũng có không ít người quen biết. Đặc biệt là phòng kế hoạch của cậu quan hệ thân thuộc với tôi lắm, tôi chỉ nghe ngóng một chút là biết hết.” Thang đại thiếu gia dương dương đắc ý thu ánh mắt hỏi mấy bóng hình xinh đẹp qua lại:” Thằng nhãi cậu khá đấy, vừa mới tới đã làm Lạc Kiệt bẽ mặt rồi.”

“ Ai bẽ mặt thì nói giờ còn sớm quá, giả sử tôi không ngồi vững được, bì mấy trò rẻ tiền của hắn đuổi đi thì người bẽ mặt là tôi, có kể ra chỉ khiến người ta cười thêm.” Trần Thuật chỉ chỉ tay bảo Thang Đại Hải đeo đai an toàn vào:” Nói đi, sao cất công tới tận đây tìm tôi, có chuyện gì?”

Thang Đại Hải giơ ngón cái:” Tôi gặp phải phiền toái lớn, cần cậu ra tay cứu viện đây.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK